Một người dân Orlando tốt bụng
Thật là dễ để là một “người Cơ Đốc tốt bụng” vì những lý do sai lầm. Đây là một bài học mà tôi vừa học được 30 phút trước đây trong lúc lái xe xuống xa lộ I-40 đi về thành phố Orlando, ở tiểu bang Florida.
Tuần này tôi được nghỉ xả hơi suốt tuần nên có chút giờ rảnh, tôi gọi điện thoại cho Andrea, bạn gái tôi, đề nghị đến đưa cô ấy đi làm sáng nay. Khi chúng tôi đến gần lối ra đường Fairfax, nơi tôi thường dùng lộ trình này để đến bệnh viện Florida, tôi để ý thấy có một người đàn ông vô gia cư đang đứng gần cầu vượt với một tấm bảng viết “Tôi đói quá! Làm ơn giúp tôi”. Mới tuần trước tôi có đọc vài bài nói về những người hay làm việc phước thiện. Vì thế tôi quyết định thầm trong đầu là mình sẽ mua một bữa ăn sáng để đãi ông già này sau khi tôi thả Andrea xuống chỗ làm việc của nàng.
Trên đường về tôi ghé ngang tiệm McDonald gần nhất để tôi có thể làm một “hành động tốt” của ngày hôm nay. Thật là một kỷ lục: 2 ổ bánh mì kẹp thịt bò xay và trứng, 2 phần khoai tây chiên, một cái bánh ngọt ăn tráng miệng và dĩ nhiên tôi cũng không quên một ly cà phê thơm đặc biệt nữa. Thế là tôi đã đủ điều kiện để sẵn sàng trở thành một người dân Orlando tốt bụng!
Khi tôi trở lại chỗ cầu vượt lúc nãy thì không thấy ông già vô gia cư ở đó nữa! Bao nhiêu hào hứng và nóng lòng của tôi chợt vụt tắt. Tôi lái xe vòng vòng quanh khu vực đó để tìm ông ta. Hoàn toàn trống vắng với chỉ mình tôi trong xe cùng gói đồ ăn sáng to tướng (dĩ nhiên là với cái bao tử rỗng tuếch của tôi nữa). Tôi nhất định không nản lòng, người dân Orlando tốt bụng này phải tìm cho ra bằng được bất cứ một kẻ không nhà nào đó để mời họ ăn bữa sáng mà tôi đã mua!
Không một kẻ vô gia cư suốt quãng đường dài
Tôi lái xe trở ngược lại xa lộ đi về hướng đường Princeton, tôi nghĩ thế nào cũng phải có một ai đó ôm tấm bảng “Tôi đói! Làm ơn giúp tôi” đứng quanh khu cầu vượt. Niềm hi vọng của tôi một lần nữa lại trở thành thất vọng khi tôi không thể tìm thấy một kẻ vô gia cư nào lang thang quanh đó cần sự giúp đỡ cả. Bây giờ thì tôi bắt đầu nản lòng, mùi thơm ngào ngạt quyến rũ của khoai tây chiên cũng không giúp tôi nguôi ngoai. Cuối cùng, tôi nhất định lái xe xuống khu phố Orlando đông người và nhủ thầm “Ai đó phải dùng bữa ăn sáng này nếu không chắc mình buồn ghê lắm!” Tôi từ từ lái dọc theo khúc cua đường Colonial và đường Orange, khu vực này thường đầy ắp những kẻ không nhà tụ tập ở đây; thế mà hôm nay lại vắng lặng. Tôi hoàn toàn sửng sốt và đầy hoài nghi, tôi không thể tìm được một người vô gia cư nào suốt những quãng đường dài!
Tôi đã cố gắng. Tôi đã cố hết sứcmình để làm được một điều gì tốt, thế mà Chúa đã đóng tất cả mọi cửa nẻo đối với tôi. Tôi đã muốn giúp vài người nào đó đang cần. Tôi đã vì người khác để cố gắng làm một việc ngoại lệ khác với đường lối thông thường của tôi. Trên đường về nhà mà lòng buồn vô hạn, tôi thò tay vào gói đồ ăn nhón một miếng khoai tây chiên, vừa cho vào miệng thì bỗng tôi cảm nhận như có một gáo nước lạnh: “Chớ yêu thế gian, cũng đừng yêu các vật ở thế gian nữa; nếu ai yêu thế gian, thì sự kính mến Đức Chúa Cha chẳng ở trong người ấy. Vì mọi sự trong thế gian, như sự mê tham của xác thịt, mê tham của mắt, và sự kiêu ngạo của đời, đều chẳng từ Cha mà đến, nhưng từ thế gian mà ra” (1 Giăng 2:15-16)
Tôi chợt bừng tỉnh và nhận rõ chuyện gì đang xảy ra.Tôi đã để tính tự cao, tự phụ của tôi lên cao. Tôi đã cố muốn cho người khác ăn để tôi có thể được ăn với lòng hãnh diện mình là một “người Cơ Đốc tốt”. Nhưng trước khi tôi có thể giúp bất kỳ ai, tôi cần được giúp đõ trước và lòng tôi cần cởi bỏ đi tính kiêu căng, khoác lác và ngạo mạn. Những lời trong Kinh Thánh (1 Giăng 2:16) tiếp tục nhảy múa trong đầu tôi. Tôi cảm thấy xấu hổ. Và tôi cúi đầu cầu xin Chúa tha tội cho tôi, ngay bây giờ trong chiếc xe này.
Trước sự sửng sốt tột cùng; lời cầu nguyện vừa xong, tôi nhìn thấy ngay một bà cụ không nhà cửa đang ngồi dưới gầm cầu. Cầu mong bà sẽ thưởng thức món quà của tôi nhiều như là tôi vừa học được một bài học về sự cho đi một cách thực sự.
By Sebastian Zaldibar
Ngọc-Anh phỏng dịch