Căn Nhà Yêu Dấu
Cách đây hơn 30 năm, “bà” chào đón tôi đến Nữu Ước. Đã có không biết bao nhiêu người quá cảm động và rơi lệ khi thoạt nhìn thấy tượng đài kỷ niệm nầy từ đằng xa. Đó là tượng Nữ Thần Tự Do. Bức tượng cùa người đàn bà nổi bật dưới cái nóng oi-bức của mùa hè. Tôi nhìn bà ta thật lâu và thầm cám ơn bà đã nhận tôi làm một trong những người con di dân của bà. Tôi đến Hiệp Chủng Quốc Hoa-Kỳ để đi tìm một tương lai tốt đẹp hơn.
Qua ngày sau, chồng tôi đưa tôi đi viếng thăm thành phố Manhattan. Tôi thật là ngạc nhiên và cảm động khi thấy một người đàn bà da màu đang đọc Kinh-thánh trong lúc di chuyển bằng đường xe điện ngầm. Bà ta đọc một cách rất tự nhiên như thể chỉ có một mình bà. Đôi khi bà nhắm mắt lại và đọc thầm lời của Đấng Tạo Hóa và thỉnh thoảng bà lại ngâm nho nhỏ một bài thánh ca với một âm điệu thật là dịu dàng.
Tôi đến từ một quốc-gia mà việc đọc Kinh-Thánh giữa nơi công cộng được coi như là một hành động làm khó chịu cho người khác. Tôi thật khâm phục nước Mỹ. Trong giây phút được ngồi gần người đàn bà có lòng tin nơi Chúa cứu thế nầy thì tôi biết rằng tôi đã đến một xứ sở mà người ta đặt vấn đề tự do lên hàng đầu và mọi người dân nhận lấy quyền lợi nầy một cách rất là thẩm quyền.
Sau này tôi có cơ hội gặp một người đàn ông nguòi Nam Mỹ thật thân thiện và rất dễ thương, ông là cựu chiến binh đã từng phục vụ tại Việt-Nam trong ngành quân y. Tôi hỏi tại sao ông lại chọn để đi đến một nơi có chiến tranh và nguy hiểm như vậy, ông ta trả lời một cách rất hãnh diện rằng “Vì quốc gia tôi cần tôi, tôi yêu đất nước tôi và tôi muốn bảo vệ xứ sở tôi. Giúp đỡ và săn sóc những người anh em của tôi bị thương trên chiến trường đó là theo tinh thần của cơ-đốc nhân. Bởi vì quốc gia Hoa–Kỳ là nhà của tôi, căn nhà yêu dấu của tôi”. Ông ta mĩm cười và trên nét mặt của ông còn hiện lên niềm hãnh diện và đôi dòng nước mắt của ông từ từ lăn xuống đôi gò má.
Vài tuần sau khi đến Nữu Ước, tôi được cơ hội đón mừng ngày lễ Độc lập tức là ngày bốn tây tháng bảy với gia đình và bạn bè của chồng tôi. Thật là một kinh nghiệm tuyệt vời được ăn mừng ngày lễ kỷ niệm đánh dấu cho sự tư do. Lá cờ Mỹ quốc ba màu được bay phất phới khắp mọi nơi, tất cả người dân ai ai cũng hân hoan, vui mừng bảy tỏ sự sung sướng và hân hạnh được ở trên vùng đất Bắc Mỷ này. Tôi được xem chương trình ca nhạc ở ti-vi do một nhóm nghệ sĩ đang trình diễn ngoài trời, họ ca tụng và vinh danh ngày lễ Độc Lập bằng những bài hát. Bất chợt tôi nghe được một bài hát thật tuyệt vời mà tôi chưa bao giờ được nghe với những lời lẽ ca tụng sự tự do, sự hùng vĩ của núi đồi, những vẻ đẹp thiên nhiên của các cành đồng xanh tươi, những bờ đại dương bao la với các ngọn sóng thủy triều trắng xóa. Tất cả nói về một miền đất được Thượng-Đế ban phước lành, một miền đất mà thật sự được yêu quý.
Thượng Để ban phước lành cho Mỹ Quốc
Thượng-Đế ban phước lành cho Mỹ Quốc
Miền đất mà tôi mến yêu
Thượng-Đế luôn luôn ở bên cạnh
Và dẫn dắt
Qua đêm tối
Với ánh sáng rọi xuống từ trên cao
Từ những núi đồi
Đến những cánh đồng xanh tươi
Đến những bờ đại dương bao la
Với thủy triều trắng xóa
Thượng-Đế ban phước lành cho Mỹ Quốc
Nhà của tôi, ôi căn nhà yêu dấu!
Khi người ca sĩ chấm dứt bài hát nầy, tôi bật khóc. Với cảm xúc mạnh mẽ đang dâng trào, tôi nghĩ đến căn nhà kia, căn nhà yêu dấu mà Thượng-Đế đã sắm sẵn cho chúng ta. Tôi hình dung ra một quốc gia tuyệt vời nơi có thành Giê Su Sa lem mới; một nơi mà chúng ta sẽ sống yên vui đời đời. Tôi cảm ta Thượng Đế đã đưa tôi đến vùng đất Bác-Mỹ, để có thể bắt đầu một gia đình trong miền đất tư do nầy và được hưởng nhiều ơn lành qua tình yêu bao la không giới hạn của Ngài.
“Trong nhà ta có nhiều chổ ở, bằng chẳng vậy, ta đã nói cho các ngươi rồi. ta đi sắm sẵn cho các ngươi một chỗ. Khi ta đã đi và đã sắm sẵn cho các ngươi một chỗ rồi, ta sẽ trở lại đem các ngươi đi với ta, hầu cho ta ở đâu thì các ngươi cũng ở đó.” Giăng 14: 2-3.
Chari Torres
Quách Kim Lan phỏng dịch