Ghen với cái xe thể thao màu đỏ

Đậu ngay trước sân nhà thờ là một cái xe kiểu thể thao, mui trần, màu đỏ tươi hào nhoáng đập ngay vào mắt mọi người. Cái mui được hạ xuống và cô Leslie đang ngồi ngả người trong chiếc ghế của tài xế, mái tóc màu vàng hung phủ lòa xòa trên trán. Trông cô thật thoải mái và sang cả, nó làm tôi nhớ đến cái xe thể thao mui trần của tôi đã để lại ở tiểu bang California ngày nào. Tôi bỗng cảm thấy ghen tị với Leslie và cái xe màu đỏ của cô.

Món quà sinh nhật năm thứ 40 mà chồng con tôi đã mua tặng chính là một cái xe kiểu thể thao mui trần cũng giống như cái xe của Leslie bây giờ. Mấy bố con đã đến một đại lý bán xe hơi gần nhà để chọn lựa; sau khi đóng tiền cọc đặt hàng rồi, chúng tôi phải về nhà chờ đợi mỏi mòn con mắt. Vì dây chuyền sản xuất bị đình trệ nên xe đã giao cho chúng tôi chậm trễ mất mấy tháng, nhưng sự chờ đợi cũng xứng đáng cho một cái xe đẹp bóng bẩy. Tôi đã âu yếm lái nó được hơn 10 năm trời trước khi máy móc bị hư nằm một xó.

Sau cuộc ly hôn, tôi di chuyển đến Florida và vì tình trạng tài chánh eo hẹp nên tôi không dám nghĩ đến những chiếc xe hào nhoáng nữa. Cho đến khi dư giả chút đỉnh, tôi đến đại lý bán xe cũ tìm mua một chiếc xe mui trần khác. Vì không điều nghiên kỹ trước khi mua, nên tôi đã tốn biết bao nhiêu tiền cho việc sửa chữa cái xe này và cuối cùng chán nản quá, tôi quay trở lại đại lý đổi nó lấy một chiếc xe nhỏ cho phù hợp với tài chánh eo hẹp của mình. Hai năm sau, tôi khấm khá hơn nên dành dụm đủ tiền mua một chiếc xe mui trần khác và cái xe này thì đúng là cái xe trong mộng của tôi.

Xe 4 cửa đáng tin cậy

Mùa đông này tôi lại dọn đến St. Louis và có cơ hội vui thú hơn với chiếc xe thể thao yêu quý của tôi, nhưng mỗi khi cơn mưa ập đến thì nước mưa lại thấm dột qua cái mui vải chảy vào bên trong xe. Trở về miền Nam Cali, tôi bắt đầu đối mặt thêm với nhiều trở ngại, mỗi lần đưa cháu ngoại đi đâu là tôi bắt buộc phải hạ cái mui xuống, thì mới có chỗ để đưa cái xe giữ baby vào băng ghế phía sau được. Thật là bất tiện và cuối cùng thì sự chọn lựa đổi qua cái xe 4 cửa vẫn là hợp lý nhất vì nó rộng rãi và thoải mái.

Trở lại chuyện của cô Leslie xinh đẹp bên cái xe màu đỏ, mui trần. Tôi không biết nhiều về cô vì tôi là một tín hữu mới của hội thánh này, nhưng tôi vẫn đến làm quen và tò mò muốn biết xem cô đã làm chủ cái xe này bao lâu rồi.

“Nó là một món quà tặng quí giá” cô ta nói “Cả hai cái xe của chúng tôi đều bị hư và có một người trong hội thánh đã tặng cái xe này cho chúng tôi. Trong đời tôi chưa từng bao giờ được làm chủ một chiếc đẹp như thế này”

Giờ đây thì tôi thực sự cảm thấy ganh tị với cô và tôi mơ ước cũng được một người hảo tâm nào đó cho mình món quà như vậy, cho đến khi cô tiếp tục nói:

“Cái xe này có một giá trị tinh thần vô giá hơn là một phương tiện để di chuyển” cô ta say sưa nói “tôi gọi nó là chiếc xe chữa bệnh của chúng tôi. Từ ngày con gái tôi, Madison bị ung thư, quá đau yếu, bé không thể ra ngoài trời đùa nghịch được, nhưng bé lại rất thích được ngồi trong xe và hạ cái mui xuống. Thế là bé được hít thở bầu không khí tươi mát ngoài trời”

Tôi bỗng nhớ là mình đã nghe thấy cái tên Leslie trong một buổi thờ phượng rồi. Khi chúng tôi đã cùng nhau cầu nguyện cho gia đình cô vì đứa con gái 10 tuổi của Leslie bị chứng ung thư và đang trong thời kỳ đi hóa trị. Tôi chợt tỉnh mộng và không còn cảm thấy ganh tị nữa. Thật là ơn phước khi có một tín hữu Cơ Đốc nhân đạo và tốt bụng nào đó thấy được nhu cầu cần thiết của tha nhân và sẵn lòng trao tặng món quà đầy ý nghĩa. Tôi không biết Leslie có bao giờ cầu xin để được một cái xe kiểu thể thao màu đỏ, mui trần hào nhoáng như thế này không, nhưng Chúa chắc Ngài biết gia đình này cần cái gì?

Ta sẽ nhậm lời họ trước khi họ kêu cầu ta; trong khi họ còn nói, thì ta đã nghe rồi ...” (Ê-Sai 65:23-25).

By Dee Litten Reed

Ngọc-Anh phỏng dịch