Bản đồ của Kinh Thánh
Cách nay không lâu hai vợ chồng tôi lái xe từ tiểu bang Iowa đến Alabama để tham dự tiệc cưới của cậu con trai. Chúng tôi đã rất hồi hộp và thích thú chuẩn bị cho chuyến đi vì sẽ có dịp du hành qua 7 tiểu bang khác nhau, kể từ nhà của chúng tôi qua đến bên nhà gái. Chuyến đi này đã mở cho chúng tôi cơ hội học được những kinh nghiệm quý báu, lớn lao trong cuộc đời.
Bài học đầu tiên chúng tôi học được là ở ngay chính trong tiểu bang nơi mình sinh sống đã bao năm. Chúng tôi đã nghĩ rằng nếu có lỡ lạc đường thì sẽ phải là St. Louis hoặc là ở Nashville. Nhưng điều ngạc nhiên không thể ngờ là chúng tôi lại bị lạc ngay cả trước khi rời khỏi địa phận Iowa là tiểu bang nhà của mình nữa. Có lẽ chúng tôi đã quá xem thường những đường phố quen thuộc nơi mình cư ngụ lâu nay, hoặc cũng có thể là chúng tôi đã không chú tâm vào quang cảnh trên đường mà lẽ ra mình phải cần mỗi khi lái xe. Dù gì đi nữa thì chúng tôi cũng đã phải dừng xe lại bên đường để nghiên cứu lại bản đồ và định vị xem mình đang ở đâu và nơi nào mình sẽ phải đến. Với cuốn bản đồ trong tay chồng tôi nhận ra một sai lầm lớn lao và thật may mà chúng tôi đã kịp thời khám phá ra sớm. Tuy nhiên chính sự lạc đường này đã giúp chúng tôi nhận ra rằng dù mình đang trên hành trình du ngoạn hay đang trôi nổi trên đường đời. Chúng ta cũng đừng nên quá tự tin rằng sẽ chẳng bao giờ mình có thể bị lạc ngay trong thành phố nơi gia đình mình đang sống. Sự quyết đoán vội vàng đó có thể khiến chúng ta ỷ lại mà quên nhìn những bảng chỉ dẫn dọc đường để giúp chúng ta khỏi lạc.
Sau vài chặng nghỉ cho đỡ mệt trên đường lái ngang một thành phố lạ, chúng tôi chợt thấy hình như mình đang đi vòng ngược lại. Chuyện này thật bất thường đối với Mark, chồng của tôi, vì thường ngày anh định hướng rất hay. Đối với tôi thì nếu mặt trời hôm nay không mọc hay không lặn mới có thể làm tôi bị khủng hoảng tinh thần, chứ tôi nhất định không phải là một người có năng khiếu trong việc xác định hướng đi. Bây giờ nơi vùng đất lạ, chúng tôi đã không nhận được ra đường hướng, có lẽ vì vậy mà chúng tôi đã lái vào một con lộ dẫn dắt đi vòng ngược trở lại. Chúng tôi tin rằng mình đã đi sai đường, nhưng khi nhìn kỹ trên tấm bảng chỉ dẫn thì lại nói là đúng hướng. Chúng tôi phân vân không biết phải làm sao. Cuối cùng đành phải so sánh, đối chiếu giữa những bảng chỉ dẫn với tập bản đồ, và lại thấy hướng mình đi đâu có sai. Vậy điều gì đã gieo cho chúng tôi cái cảm giác mình đang đi lạc vòng trở lại? Tôi cũng không biết nữa. Kết cuộc là chúng tôi cũng đến được nơi mà mình định đến sau khi đặt hết niềm tin vào những bảng chỉ đường. Nếu như chúng tôi cứ nghe theo suy luận của bản năng mình thì chắc giờ này chúng tôi đã đang lạc ở tận đâu đó rồi không biết nữa.
Chúng tôi không thể nhìn thấy
Hầu hết trong giai đoạn cuối của cuộc hành trình đến Alabama, chúng tôi luôn đối diện với mưa gió ướt át và trời u ám mịt mù. Chúng tôi đã không thể nhìn thấy gì ngoài khoảng đường ngắn ngủi ngay phía trước mặt mình. Chúng tôi chỉ mường tượng nếu xê xích lọt ra ngoài lề đường chút xíu thôi là sẽ xuống đèo sâu thăm thẳm. Chúng tôi biết là mình đang đi trên vùng đồi núi cao bởi vì màng nhĩ đang lùng bùng trong lỗ tai, nhưng mắt chúng tôi thì chẳng nhìn thấy cái gì cả. Chỉ toàn là mưa gió mịt mù. Chúng tôi chỉ còn biết đặt hết hi vọng vào những bảng chỉ dẫn dọc đường cho đến lúc đặt chân đến địa điểm mình muốn và đã không hay biết gì về những hiểm nguy kề cận dọc đường.
Bài học thứ ba của chúng tôi học được là đoạn đường lái từ Alabama về lại nhà – Lần này vào ban ngày. Tầm nhìn của chúng tôi rất rõ, nhưng thật không thể ngờ rằng cái con đường lẻ loi chỉ có một chiều lại dẫn dắt chúng tôi đi lạc hướng vào một vùng thung lũng, núi non đầy hiểm nguy.
Từ kinh nghiệm trên; Chúng ta hãy đặt hết niềm tin vào Kinh Thánh trong chuyến du hành tâm linh của mình. Để một ngày nào đó khi chúng ta đang lò mò trong tăm tối và không thể nhận ra cả cái khoảnh khắc chung quanh trong cuộc sống, nhưng chúng ta vẫn biết là mình đang đi đúng hướng. Rất nhiều lần, chúng ta hầu như không hay biết gì về những hiểm nguy mà mình vừa thoát khỏi, vì nó ở ngoài tầm nhìn của đôi mắt chúng ta.
Vào một ngày, khi chúng ta có cơ duyên gặp Chúa, lúc đó Ngài tiết lộ những chi tiết trong chuyến du hành của chúng ta, chúng ta mới thấy sức chịu đựng, sự kiên nhẫn phi thường của Ngài ra sao? vì Ngài là người bạn đồng hành trung kiên nhất của chúng ta ..... “Tại đó tay Chúa sẽ dẫn dắt tôi, tay hữu Chúa sẽ nắm giữ tôi” (Thi-Thiên 139:10)
By Gwen Scott Simmons
Ngoc-Anh phỏng dịch