Bão tố

“Chưa từng thấy như vậy bao giờ!” người chủ trang trại vừa nói vừa lấy cái nón cũ ra và đưa tay gãi đầu. Chúng tôi đang đứng nhìn về hướng đông từ bên cạnh chuồng ngựa. Ông ta tiếp lời: “Tốt nhất là nên cưỡi ngựa và chạy xem có tìm được chúng không? Vì trời đang tối dần rồi …” Nói xong ông quay bước đi. Tôi vội vàng phóng ngay lên yên một con ngựa gần đó và bắt đầu phi nước đại theo hướng những quả đồi ở phía đông của trang trại.
 
Tôi chỉ là một đứa bé  vừa tròn 15 tuổi đã sống được một năm ở trang trại nuôi súc vật này, thuộc tiểu bang Washington. Ngoài vài trăm con bò thịt, còn có 18 con bò sữa mà chúng tôi thường vắt sữa hai lần mỗi ngày. Chiều nay bỗng nhiên chúng tôi lại gặp trở ngại với đàn bò sữa này. Ngày nào chúng cũng trở về chuồng đúng vào thời điểm vắt sữa, chẳng hiểu sao giờ này mà chưa có dấu hiệu gì của chúng cả.

Khi tôi phi ngựa lên đám cỏ trên đỉnh đồi thì trời bỗng trở nên sập tối. Chỉ trong giây phút trước khi màn đen như mực bao phủ chung quanh, tôi đã nhận dạng ra đàn bò sữa, tôi cố điều khiển chúng quay trở về chuồng. Bất thình lình cơn bão đổ ập xuống. Gió mạnh và mưa tuôn xối xả trên người tôi. Trời tối đen đến nỗi tôi không thể nhìn thấy đầu của con ngựa mà  tôi đang cỡi.

Dừng lại đột ngột

Tôi nằm rạp xuống ôm chặt lấy lưng ngựa, tôi cảm thấy ớn lạnh và sợ hãi. Tôi không còn biết mình đang ở đâu nữa. Bỗng nhiên con ngựa dừng lại một cách đột ngột. Tôi cố gắng mọi cách nhưng nó cứ khựng lại không hề di chuyển. Bối rối và sợ hãi, tôi chỉ biết ngồi đó mà không biết phải làm gì trong khi mưa bão cứ dồn dập đổ xuống người tôi. Một tia chớp lóe sáng giữa bầu trời tối đen. Toàn vùng thôn dã này bỗng sáng rực lên trong một khoảnh khắc theo sau cơn sấm chớp. Nhờ đó tôi đã nhận ra được lý do tại sao con ngựa của tôi lại không chịu bước tới. Ngay phía trước mặt tôi là vực thẳm sâu hơn 20 mét. Bây giờ tôi vẫn còn có thể hình dung được cái cảnh kinh khiếp đó.
 
Thế là tôi nhanh chóng kéo đầu con vật quay lại và phi tiếp, mất cả phương hướng quay về trang trại. Tôi nhớ đã từng nghe được ở đâu đó rằng loài thú có khả năng bẩm sinh tự tìm được đường về. Tôi không thể làm gì khác hơn ngoài việc thả lỏng dây cương để con ngựa có thể tự xoay trở. Một lúc sau, tôi bắt đầu nhìn thấy ánh đèn trên mái nhà chuồng ngựa. Khi tôi tiến đến gần thì thấy những con bò sữa cũng đã tự tìm được đường về và đang đứng trong chuồng.

Đêm hôm đó nằm trong chăn ấm trên giường, tôi nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra. Nhìn ra ngoài khung cửa, cơn bão đã qua rồi và vầng trăng tròn đang soi chiếu ánh sáng dịu mát vào phòng tôi. Bỗng tôi nhớ đến một câu Kinh Thánh mà tôi thuộc thuở nhỏ: “Dầu khi tôi đi trong trũng bóng chết, Tôi sẽ chẳng sợ tai họa nào; Vì Chúa ở cùng tôi. Cây trượng và cây gậy của Chúa an ủi tôi” (Thi-Thiên 23:4). Thật vậy, Chúa đã ở cùng tôi ngoài đồi trong cơn bão tố! Ngài không để mất tôi. Ngài nhìn thấy một cậu bé trai trẻ đang sợ hãi và Ngài hướng ánh chớp đúng lúc tôi cần có nó. Đó là Chúa! Ngài luôn ở đó để che chở và hướng dẫn, soi đường cho chúng ta vượt qua bất cứ cơn bão tố nào.
Ngay cả cơn bão mà bạn có thể đang mắc nạn lúc này.

By David Snyder

Ngọc-Anh phỏng dịch