Con búp bê
“Con cũng muốn ôm búp bê của con. Con cần ôm búp bê của con!” đứa cháu nội lên 3 của tôi hét lên, bé muốn tỏ cho mọi người biết là bạn nó, bé Taylor, hai tay đang ôm giữ một con búp bê.
Tôi cố nuốt tiếng thở dài và nhỏ nhẹ nói: “Con sẽ có búp bê khi mình quay trở lại nhà. Chịu khó đợi chút xíu nữa thôi nhé!”
Những giọt nước mắt chảy dài trên má khi cô bé sụt sịt diễn tả nỗi đau đớn và sự cần thiết có con búp bê của mình. Dĩ nhiên là tôi biết bé muốn ôm con búp bê của mình. Tôi đã dại dột làm sao khi nghĩ hai đứa trẻ nhỏ có thể vui thú ngồi bên nhau trên cùng một chiếc xe kéo mà một đứa ngồi ôm búp bê và đứa kia thì không. “OK, thôi được, chúng ta sẽ đi lấy búp bê nhé”. Tôi an ủi.
Chúng tôi cũng chưa đi xa lắm. Một tay tôi đẩy cái xe tập đi của Taylor, còn tay kia kéo cái xe wagon màu xanh. Mục đích duy nhất của tôi trong chiều hôm nay là mang niềm vui cho bọn trẻ nhưng vẫn giữ cho chúng một sự an toàn tuyệt đối trên đoạn đường quanh khu gia cư này.
Trở lại nhà, tôi nhanh chóng tìm thấy con búp bê cần thiết và tiếp tục cuộc hành trình. Nơi đến: khoảng nửa con đường của khu gia cư – xuống tới ngã rẽ là quay lại. Chúng tôi đã đi bộ về hướng này một lần trước đây rồi cùng với hai đứa bé gái giúp đẩy cái xe tập đi. Hàng xóm khu này rất yên tĩnh, không có nhiều xe cộ qua lại. Tuy vậy tôi vẫn luôn sợ mấy đứa trẻ chạy ra giữa đường nên tôi cảm thấy an tâm hơn khi tôi kéo bọn trẻ ngồi trên chiếc xe wagon này.
Tiếng rít của bánh xe
Chúng tôi đang đi được chừng nửa đoạn đường của cuộc hành trình đầy vui thú, bỗng nghe thấy tiếng rú ga ầm ĩ của một chiếc xe ô-tô nào đó, theo sau là tiếng rít của bánh xe trên mặt đường và tiếng ken két của thắng xe. Rồi một chiếc xe ô-tô lỡ trớn khúc đường cong trước mặt, phóng lên cao và rớt xuống trên sân cỏ của căn nhà ngay góc cua. Chiếc xe nằm bốc khói nghi ngút ngay điểm chúng tôi sẽ đến nếu như cháu bé gái không đòi quay về nhà lấy con búp bê!
Run sợ, tôi đưa bọn trẻ nhỏ của tôi quay vòng trở về nhà và gọi cảnh sát. Báo cáo của cảnh sát sau đó là họ đã không ngờ tên tài xế trẻ lái chiếc xe đó lại nghịch phá như vậy nữa.
Mỗi khi tôi nhớ lại cảnh tai nạn của chiếc xe đó, tôi lại nhận ra làm sao 4 người chúng tôi có thể thoát chết nếu như chúng tôi ở trên lộ trình của chiếc xe vào thời điểm đó. Tôi liên tục nói lời cảm tạ ơn Chúa đã yêu thương chúng tôi và xui khiến đứa bé gái phải khóc đòi cho bằng được con búp bê.
“Vì Ngài sẽ ban lịnh cho thiên sứ Ngài, Bảo gìn giữ ngươi trong các đường lối ngươi.” (Thi-Thiên 91:11).
“Lạy Chúa, Xin Ngài ban cho con sự nhẫn nhịn khi những việc xảy ra không như ý con muốn và cho con hiểu rắng đó chính là một phần trong đường lối của Ngài”
By Lois Pecce
Ngọc-Anh phỏng dịch