Cứu Vớt Socks
Socks là tên của một nàng chó. Một con chó dễ thương nhất mà ai thấy cũng phải ưa. Nó thuộc giống chó để nuôi ở trong nhà.
Chúng tôi tình cờ cứu Socks khỏi danh sách chờ đợi để được chích một mũi thuốc ngủ ngàn thu. Số là chúng tôi đang muốn tìm nuôi một con chó, nên hôm đó chúng tôi ghé đến phòng mạch của một bác sĩ thú y gần nhà, để xem ở đây có con chó nhỏ nào không. Trong lúc bọn tôi đang mê mải nhìn một chú chó nhỏ xinh xinh, bỗng tôi để ý tới một con chó lớn hơn, màu đen, đang luẩn quẩn quanh góc phòng gần chỗ chúng tôi đứng. Cậu con trai tôi nhìn nó và huýt sáo, nó ngẩng đầu lên với đôi mặt sáng rực như mỉm cười, nó vẫy đuôi chạy ngay đến như thể đã quen biết nhau tự kiếp nào. Chúng tôi có cảm tình với nó ngay và tôi đã nghĩ cuộc gặp gỡ này chắc chẳng phải một sự tình cờ.
Khi tôi hỏi cô phụ tá bác sĩ về lai lịch của con chó này. Cô ta cho hay nó bị lạc đường và đang nằm trong danh sách sắp phải bị chích cho chết nếu nay mai không có ai nhận nuôi. Thế là chúng tôi không phải mất nhiều thì giờ trong quyết định nhận nó về nhà chúng tôi nữa và nó ngoan ngoãn theo chân chúng tôi ngay. Hình như Socks chẳng những sẵn sàng đi mà còn có vẻ rất thích thú nữa. Nó dường như hiểu được thực trạng của nó và rất chân tình biết ơn về quyết định nhận nuôi của chúng tôi. Tâm tính nó vẫn giữ luôn không đổi thay như vậy cho tới ngày nó nhắm mắt mới vài tháng trước.
Không quên lãng sự biết ơn
Trong suốt quãng đời còn lại của Socks khi sống chung với gia đình tôi, dù đang mải mê vui đùa với một chú chó nhỏ ngây thơ hay nghịch ngợm cùng một con chó bạn chững chạc khác, Socks không bao giờ để mất đi lòng biết ơn vì đã được cứu thoát chết. Nó đã lạc đường nhưng rồi được tìm thấy. Nó đã bị từ chối, nhưng rồi nhận được sự yêu thương. Lòng biết ơn đằm thắm của Socks đã đem đến cho gia đình chúng tôi niềm sung sướng và hạnh phúc hơn là tình cảm đơn thuần của một con chó dành cho chủ nhân nó.
Mỗi khi có dịp nghĩ đến Socks, chẳng hạn như lúc này, mắt tôi rướm lệ vì nhớ đến nó. Tôi tự hỏi: Không biết có bao nhiêu người trong số chúng ta, mà sự biết ơn trong lòng vì đã được cứu rỗi, chỉ cần bằng một nửa của con chó Socks mà thôi. Chúng ta đã được cứu từ sự chết vĩnh viễn rồi được ban cho một đời sống vĩnh cửu. Bằng sự hi sinh của Chúa Giê-Su trên thập tự giá, chúng ta đã được cứu thoát từ bàn tay của tên đao phủ và được gia nhập vào gia đình của Chúa. Cũng như Socks, mỗi người trong chúng ta đang đứng trong hàng ngũ chờ chịu chết. Nhưng Chúa Giê-Su đã thấy chúng ta cần gì và Ngài đã mời gọi chúng ta đến bên Ngài. Chúng ta có sẵn lòng đến với Ngài bằng sự tín nhiệm tuyệt đối giống như Socks đã đến với gia đình chúng tôi không?
Được cứu rỗi là một tặng vật vô cùng quí hiếm. Socks đã ôm chặt lấy món quà ấy và không bao giờ quên ơn. Hi vong rằng chúng ta sẽ bắt chước Socks và cũng không bao giờ quên ơn như vậy.
"Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy, không bị hư mất mà được sự sống đời đời” (Giăng 3:16)
By Gwenn Scott Simmons
Ngọc-Anh phỏng dịch