Khách bay thường xuyên
Được đi máy bay luôn là niềm mơ ước của tôi. Khi vừa lớn đủ tuổi, tôi cũng đã từng ghi danh học lái máy bay và đến nay, tuy vợ tôi không quan tâm đến việc này, nhưng tôi nghĩ mình giống như một phi công, tôi thường mơ đến việc bay lượn ngang qua vùng trời nhà của bạn bè và bà con thân thuộc, bay nhào lộn trên không cùng vợ con vui thú trên trời cao.
Điều này cũng lý giải tại sao tôi lại thần tượng ông doanh nhân Thomas Stuker ở thành phố Chicago. Dù nghề nghiệp của ông không phải là phi công và hồi còn trẻ ông rất sợ đi máy bay; thế mà suốt 29 năm qua ông đã sử dụng phương tiện máy bay để di chuyển. Người ta thống kê ông đã bay vòng quanh trái đất hơn 400 lần và tích lũy được hơn 10 triệu dặm đường bay.
Sáu ngàn lần du hành trên các chuyến bay của hãng United Airlines, và vào năm 2010, “Ông Jeff Smisek, tổng giám đốc của công ty United Airlines, đã đứng chờ ông Thomas Stuker bước xuống chuyến bay mà ông đi từ Chicago đến Los Angeles vào một ngày thứ bảy, để chào mừng ông Stuker đã hoàn tất lịch bay thứ 10 triệu với công ty, tri ân ông với thẻ khách hàng VIP bay miễn phí bất kỳ nơi đâu trên thế giới vài lần mỗi năm, và xin dùng tên ông để đặt tên cho một chiếc máy bay của công ty như một sự vinh danh”.
Đôi cánh như diều hâu
Tuy vậy ông Stuker cũng có một giới hạn … số dặm đường bay chỉ cho phép ông loanh quanh trên hành tinh này. Dù cuộc sống gia đình mình đã ngăn cản tôi lấy bằng lái máy bay chuyên nghiệp. Nhưng tôi vẫn mơ ước một ngày nào đó mình trở thành một hành khách bay thường xuyên. Tôi sẽ bay đến một hành tinh khác bằng cách của tôi mà không cần phải ngồi trên máy bay. Ê-Sai 40:31 cho tôi biết: “Nhưng ai trông đợi Đức Giê-hô-va thì chắc được sức mới, cất cánh bay cao như chim ưng; chạy mà không mệt nhọc, đi mà không mòn mỏi.”
Có lẽ đó là sự tưởng tượng hơi điên dại, nhưng tôi và mấy đứa con vẫn mơ được bay lên tận đỉnh của rặng núi cao nhất trái đất mà không phải nghỉ dọc đường, đến đó chúng tôi sẽ thay đôi giày trượt tuyết. Chúng tôi sẽ đứng trên đỉnh núi cao phủ đầy tuyết trắng trượt thẳng một lèo xuống bên dưới với tốc độ không giới hạn. Nhưng chúng tôi sẽ không dừng ở đó; chúng tôi sẽ tiếp tục bay đến một cái hồ vĩ đại nhất, rồi từ đó lập lại, lần này sẽ là trượt nước.
Kinh Thánh nói: “Song le, như có chép rằng: Ấy là sự mắt chưa thấy, tai chưa nghe, Và lòng người chưa nghĩ đến, Nhưng Đức Chúa Trời đã sắm sẵn điều ấy cho những người yêu mến Ngài” (1 Cô-Rinh-Tô 2:9). Mấy đứa con tôi luôn kể cho tôi nghe về những việc khôi hài mà chúng sẽ làm trên Thiên Đàng, và đôi lúc tôi cũng thấy mình mơ chung giấc mơ với chúng. Rồi Kinh Thánh cho ta biết điều này còn hấp dẫn hơn: “Ta sẽ dựng trời mới đất mới; những việc trước sẽ chẳng nhớ nữa, chẳng còn nhắc đến nữa.” (Ê-Sai 65:17)
Tôi không biết bạn thì sao nhưng riêng tôi thì không thể đợi chờ thêm đôi cánh của mình được nữa. Tôi nghĩ tôi sẽ làm nhiều thứ khác hơn là chỉ biết ngồi đây mà lải nhải thôi.
By Daniel LaFlair
Ngọc-Anh phỏng dịch