Không chú tâm lắng nghe
Thành thực mà nói, những lúc gần đây tôi cảm thấy lòng tin của mình hơi bị lung lay. Một cảm giác không an tâm mỗi lần tôi rời khỏi lớp học Giáo Lý và nhà thờ sau giờ thờ phượng. Ý nghĩ “Hôm nay mình cũng chẳng thu thập được gì …” cứ lởn vởn trong đầu tôi.
Tôi đoán không phải chỉ có mình tôi là người đã trải qua cái cảm giác không được thoải mái này. Tôi cảm thấy như mình đã ngồi theo dõi suốt cả bài giảng, từ đầu đến cuối trong giờ thờ phượng mà tâm linh chẳng thâu nhận được gì, rồi tôi có khuynh hướng cho rằng “Một bài giảng thật là nhàm chán” hay “Chẳng có gì hay ho” hoặc “Bài thuyết giảng hôm nay có gì hấp dẫn đâu?”
Nhưng mới vài tuần trước, sau khi tôi rời khỏi một buổi thờ phượng tẻ nhạt, bỏ cái phôn di động vào túi quần, bỗng nó nhắc nhở tôi một điều. Làm sao tôi có thể học hỏi được gì từ những bài thuyết giảng khi mà đầu óc tôi đã không chú tâm lắng nghe? Khi mà tâm trí tôi cứ nửa ở đây, nửa lo bài làm ở trường hay ở trên mạng của Facebook?
Làm thế nào mà tôi có thể chờ mong Chúa nói với mình khi mà tôi chẳng muốn lắng nghe?
Nhìn sâu hơn
Thật rất dễ đổ thừa cho người giảng, cho bài giảng, cho không khí tẻ nhạt. Nhưng nếu nhìn sâu hơn vào thực tế thì có lẽ chúng ta phải thừa nhận rằng mình đã không chú tâm lắng tai nghe.
Dường như ta có thói quen coi bài thuyết giảng như là chuyện đương nhiên. Ta không nhận ra được rằng mình đang được vinh dự, đang được ban ơn để có một người đứng trước mặt mình mở ra một thế giới của nước Chúa và truyền dạy lời Ngài cho chúng ta. Và một khi ta không sẵn lòng lắng tai nghe, không có Đức Thánh Linh trợ giúp, ta sẽ tiếp tục rời khỏi thánh đường với một tâm hồn trống rỗng, chẳng thông hiểu, chẳng thu thập được gì dù chỉ là một sự việc nhỏ nhoi vừa được rao giảng.
1 Cô-Rinh-Tô 2:14 nói: “Vả, người có tánh xác thịt không nhận được những sự thuộc về Thánh Linh của Đức Chúa Trời; bởi chưng người đó coi sự ấy như là sự dồ dại, và không có thể hiểu được, vì phải xem xét cách thiêng liêng”
Thánh Linh không thể đến khi mắt tôi đang bận dõi mắt trên màn hình của cái phôn di động trên tay. Thánh Linh cũng sẽ không trợ giúp tôi thu thập và học hỏi được gì từ bài giảng nếu đầu óc tôi đang để ở đâu đó. Tôi sẽ tiếp tục cảm thấy không thỏa lòng cho đến khi tâm hồn mình hoàn toàn không còn vướng bận với bài vở ở trường, và tôi phải chú tâm đến những thứ quan trọng hơn đang được nói và giải thích ngay trước mặt mình.
Làm thế nào tôi có thể mong thấu hiểu được bài giảng nếu tôi không chú tâm lắng tai nghe?
Làm thế nào tôi có thể được ơn phước nếu tôi cứ ngồi đếm từng giây, từng phút mong cho bài giảng sớm chấm dứt?
Và làm thế nào tôi có thể trông chờ Chúa thông công với mình khi mà tôi không chú tâm lắng tai nghe lời Ngài?
By Raquel Levy
Ngọc-Anh phỏng dịch