Những cơ hội mới

Rơi xuống hố dễ như thế nào nhỉ? Nghe thì có vẻ dễ dàng. Chạy thật nhanh, quên đi một giây phút thôi, và điều kế tiếp là bạn biết mình đang ở trong cái hố dưới mặt đất, chỉ có bóng tối và bụi đất vây quanh.

Việc chạy trong một cuộc đua về tâm linh quả là điều khó khăn vô cùng. Khi bạn cảm thấy mệt mỏi lại là lúc phải cố thôi thúc mình gắng lên. Khi bạn cảm nhận được đôi chân mình trở nên khỏe hơn và hơi thở dồn dập đến, thì bạn mới dễ dàng tạo dựng được lòng tin. Tin tưởng là điều tốt, nhưng nó cũng có thể nguy hại nếu đặt niềm tin vào nơi sai lạc. Vài năm trước, tôi đã làm một số lỗi lầm trong cuộc sống cá nhân mình. Ngôn từ “một số lỗi lầm” tôi muốn nói đến số nhiều và “cuộc sống cá nhân của tôi” lại tác động đến đời sống những người chung quanh. Tôi đã ở trong một lỗ hổng tâm linh, một cái hố khá sâu. Gần đây tôi mới nhận ra được vấn đề: Tôi đã đặt sự tín nhiệm của tôi vào chính bản thân mình chứ thay vì vào Người đã ban cho tôi sức mạnh để chạy.

Chúng ta không phải là những kẻ sống độc lập không bị lệ thuộc vào ai. Mà chúng ta cần Chúa trong từng hơi thở, từng bước đi, từng dặm đường trên lộ trình tâm linh. Nhưng thật không may, tính tự phụ và kiêu căng của chúng ta đã ngăn trở lòng tin nơi Chúa, và vô tình chúng ta lại là kẻ khích lệ người khác để mọi chuyện trở thành sai lệch, rồi với tiềm năng sẵn có chúng ta cứ thế tiếp tục chạy. Thực tế! Đấng Tạo Hóa đã tạo ra chúng ta từ đất – mà đất cũng được tạo ra bởi Đức Chúa Trời. Tóm lại, chúng ta chẳng là gì cả, mà chính Ngài là tất cả.

Mắc bẫy bởi bản chất loài người

Nhận biết được mình hoàn toàn vô dụng với chính bản thân không phải là một chuyện dễ làm. Chúng ta bị sập bẫy rơi nằm dưới hố sâu bởi chính bản chất loài người của chúng ta, rồi chúng ta phải tự hạ mình để vươn lên với Chúa và thú nhận rằng mình đã làm rối loạn mọi thứ. Đến khi biết mình hoàn toàn bất lực thì chúng ta bắt đầu cảm nhận thấy mình đang được nâng lên từ hố sâu. Chúa đặt chúng ta trở lại trên nền đất vững chắc của Ngài một lần nữa. Ngài lại ban cho chúng ta một cơ hội mới để tiếp tục chạy. Đối với trường hợp của tôi, Chúa đã đặt tôi vào một nơi chốn mới, một ngôi trường với toàn là những người cùng yêu mến Ngài vây quanh, được hít thở bầu không khí mới với với hàng ngàn cơ hội mới. Cái hố sâu nơi đã lấy mất cuộc đời tôi không còn tồn tại nữa.

Lúc đó tội lỗi luôn quyến dụ để muốn chiếm ngự cuộc đời bạn, và bởi vì lòng tin của chúng ta chưa thực sự nhận đủ ơn phước tuyệt diệu của Chúa. Vì vậy, chúng ta phải quên đi những gì phía sau và phải gắng sức hướng về những gì phía trước, có nghĩa là hướng về mục đích sau cùng: ấy là Thiên Đàng “Ấy không phảỉ là tôi đã giựt giải rồi, hay là đã đến nơi trọn lành rồi đâu, nhưng tôi đương chạy hầu cho giựt được, vì chính tôi đã được Đức Chúa Giê-Su giựt lấy rồi. Hỡi anh em, về phần tôi, tôi không tưởng rằng đã đạt đến mục đích, nhưng tôi cứ làm một điều: quên lửng sự ở đằng sau, mà bươn theo sự ỏ đằng trước, tôi nhắm mục đích mà chạy, để giựt giải về sự kêu gọi trên trời của Đức Chúa Trời trong Đức Chúa Giê-Su Cơ Đốc…”(Phi-Líp3:12-14)

Vậy thì nếu bạn lỡ rơi xuống hố. Một khi bạn được kéo lên, hãy lau sạch bụi đất. Sau khi tiến lên vài bước và dành đôi phút để liếc nhìn lại quá khứ, bạn sẽ phải ngạc nhiên khi nhận ra nơi chốn đã từng là một hố sâu, bây giờ đã không còn nữa mà được thay thế bằng một mặt đất bằng phẳng cứng rắn. Rồi bạn lại tiếp tục chạy và cảm tạ Chúa trong từng hơi thở, ngay cả với những hơi thở nặng nề.

By
Raquel Levy

Ngọc-Anh phỏng dịch