Quên mất cô con gái
Tôi cứ quên con bé. Con bé gái vừa mới sanh ra đời của tôi.
Tuy chưa có gì nguy ngập đến nỗi phải báo động, nhưng tôi cứ hay quên mất sự hiện hữu của bé. Nhiều khi đang lái xe trên đường và tôi sực nhớ là bé đang nằm trong cái ghế riêng cho em bé ở ngay băng ghế phía sau tôi. Hay là khi tôi đang nói chuyện với ai đó và đề cập đến việc đưa mấy thằng con trai đi chơi – họ hỏi tôi: “Thế bạn không đem theo bé Kira à!” Hoặc là khi con bé ngủ say trên lầu trong lúc tôi làm việc ở dưới nhà, rồi thình lình tôi giật mình nhận ra sự HIỆN HỮU CỦA KIRA! Điều tệ hại nhất là đôi khi tôi nằm mơ thấy tôi đã có lần thật sự quên mất có bé. Chẳng hạn như có lần tôi đi ăn tối mà tình cờ bỏ quên bé ở nhà.
Bất hạnh thay, đây không phải là một nỗi ám ảnh vô căn cứ.
Khi Jake, con trai tôi còn là một bé thơ, lúc đó chúng tôi sống ở bên Anh. Có một ngày tôi lái xe ra ngôi chợ nhỏ gần nhà, đậu xe ở bãi và đi bộ vào chợ cách đó không xa lắm. Mua xong một ít rau cải, măng tây và cà chua, tôi trả tiền rồi trở ra xe. Mới đi được nửa đường tôi bỗng HỐT HOẢNG nhận ra con tôi đây nè, nó đang nằm ngủ trên cái ghế của em bé đặt trong xe. Tôi đã quên bẵng đứa con trai mình nằm trong đó.
May mắn thay, thời tiết hôm đó mát mẻ, tôi đã khóa con tôi trong xe và tôi chỉ ra khỏi xe khoảng 5 phút mà thôi. Nhưng đó là một việc nghiêm trọng mà người ta báo cáo cho Cơ Quan Bảo Vệ Trẻ Em – và chính tôi đã làm như vậy.
Khắc ghi trong đầu
Tôi cũng không rõ tại sao lại có chuyện như vậy xảy đến với tôi. Có lẽ là một phối hợp của các chất kích thích tố của một não bộ sau khi sinh sản cùng với sự xuất hiện thêm một phần tử mới trong gia đình khiến cho mô hình cuộc sống trước đây của tôi bị thay đổi chăng? Dù bất cứ vì lý do gì thì chuyện lãng quên này thật là một mối họa đáng lo, và tôi đang phải cố gắng tập khắc ghi hình ảnh bé gái con tôi vào não bộ mình, để chấm dứt những việc không hay có thể xảy ra!
Bây giờ tôi đang áp dụng một phương cách mới. Trước khi rời nhà hay bắt đầu vào hoặc bước ra khỏi xe, tôi khởi sự đếm tất cả những đứa con của tôi!
Phước thay, Cha của chúng ta ở trên trời không bị trở ngại gì trong việc nhớ những người con của Ngài. Ê-Sai đã nhắc nhở chúng ta rằng ngay cả khi chúng ta đổ thừa là Chúa đã quên ta, nhưng Ngài vẫn ở đó.
“Si-Ôn từng nói rằng: Đức Giê-Hô-Va đã lìa bỏ ta; Chúa đã quên ta. Đàn bà há dễ quên con mình cho bú, không thương đến con trai ruột mình sao? Dầu đàn bà quên con mình, ta cũng chẳng quên ngươi. Nầy ta đã chạm ngươi trong lòng bàn tay ta; các tường thành ngươi thường ở trước mặt ta luôn” (Ê-Sai 49:14-16)
By Joelle Yamada
Ngọc-Anh phỏng dịch