Sợ Làm Chứng?
Nhiều Cơ Đốc nhân rất sợ hãi khi nghĩ đến việc này. Tôi không hiểu tại sao, nhưng thực tế là như vậy. Đó có thể là vì mình lo ngại sẽ nói ra những điều sai quấy. Cũng có thể chính chúng ta cảm thấy xấu hổ khi nói trước đám đông, hoặc vì sợ sẽ không được người khác hưởng ứng. Dù bất cứ vì lý do gì thì niềm e ngại vẫn còn đó và nó thường gây ra cho chúng ta một cảm giác tội lỗi.
Tôi đang nói về chuyện gì đây? Làm chứng – chia xẻ đức tin của mình hay dẫn dắt người nào đó đến việc tin nhận Chúa. Đừng nên ngại ngùng nhiều nếu bạn cảm thấy mình thích hợp trong vai trò này. Cứ đặt hi vọng rồi nó sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều người nghĩ. Sau đây là một vài kinh nghiệm của tôi.
Tôi là thành viên của một nhóm thường gặp gỡ nhau mỗi tuần một lần để học hỏi, bàn luận những phương cách trong việc chia xẻ niềm tin của mình một cách có hiệu quả. Chúng tôi thực hành bằng cách chia nhau đi thăm viếng nhà của một người nào đó vừa dọn đến khu vực của chúng tôi hoặc láng giềng của những tín hữu trong hội thánh. Chúng tôi giải thích ý định của chúng tôi và như vậy mọi người đều được ơn phước.
Một buổi chiều kia, chúng tôi đến thăm viếng gia đình một bà hàng xóm vừa dọn đến gần nhà tôi. Bà ta lịch sự cho chúng tôi biết chồng bà là người ngoại đạo và rất có thể ông sẽ không nhiệt tình với sự thăm viếng của chúng tôi.
Nhóm của chúng tôi gồm 3 người, đã được bà đón tiếp ân cần và đưa vào căn phòng khách rộng rãi. Chúng tôi cảm thấy hơi lo lắng khi chồng bà bước vào và ông cố tìm một cái ghế ngồi thật xa chúng tôi. Sau một lúc nói chuyện xã giao, một người trong nhóm chúng tôi khởi sự nói về Phúc Âm. Chị ta thường ngày rất ít nói và hay mắc cỡ. Hôm nay chị nói nhanh đến nỗi cả tôi cũng thấy rối trí. Thật không ngoa chút nào khi nói rằng sự trình bày của chị vô cùng rời rạc và vô vị. Rồi chị thốt ra câu hỏi mà chúng tôi đã được dạy là chỉ đặt ra vào đúng thời điểm thuận tiện nhất mà thôi “Bạn có muốn nhận Chúa là Chúa Cứu Thế của bạn và trở thành một Cơ Đốc nhân không?” Chẳng hiểu sao tôi chỉ mong chờ bà hàng xóm trả lời “không” và bà sẽ từ chối đến thờ phượng Chúa ở nhà thờ của chúng tôi.
Điều kỳ diệu đã xảy ra
Nhưng một điều kỳ diệu nhất đã xảy ra. Tôi sẽ không bao giờ có thể quên được nó hay là bài học mà nó đã dạy cho chúng tôi vào buổi chiều hôm ấy. Khi bà chưa kịp đáp lời chúng tôi, thì chồng bà đã nghiêng cái ghế ra phía trước và hô to “Tôi xin tin nhận Chúa”. Chúng tôi ai nấy sững sờ, sau một hồi lấy lại sự bình tĩnh, chúng tôi mời ông cùng dâng lời cầu nguyện với chúng tôi dưới chân cây thánh giá. Thế rồi một thời gian sau đó ông đã làm lễ Báp-Têm và gia nhập hội thánh với chúng tôi. Ôi! Thật là mầu nhiệm!
Cái ngày hôm đó chúng tôi đã được nhắc nhở: “… Đây là lời của Đức Giê Hô Va phán cho Xô Bô Ba Bên, rằng: Ấy chẳng phải là bởi quyền thế, cũng chẳng phải là bởi năng lực, bèn là bởi Thần ta, Đức Giê Hô Va vạn quân phán vậy” (Xa-Cha-Ri 4:6) Cứu rỗi nhân loại là việc của Chúa. Chúng ta không có cái năng lực đó. Chúng ta đơn giản chỉ là những sứ giả đem thông điệp của Ngài. Chúa chỉ yêu cầu chúng ta hãy để Đức Thánh Linh làm việc qua thân xác của chúng ta
Vậy nếu bạn cảm nhận thấy Chúa đang kêu gọi bạn đi chia xẻ đức tin của mình mà bạn không biết khởi sự từ đâu. Hãy lấy vài cuốn sách nhỏ gọi là “Những bước tiến đến an bình với Chúa” được viết bởi Mục Sư Billy Graham. Hãy liên lạc với các nhà sách Cơ Đốc tại địa phương của bạn. Chuyện rất đơn giản, đọc sách này cho người khác nghe và xem kết quả việc làm của Chúa. Hãy thực hành trên gia đình của bạn. Rồi chờ trông những việc vĩ đại – thực sự vĩ đại!
By David Snyder
Ngọc-Anh phỏng dịch