Sự chết sẽ chấm dứt
Tôi còn nhớ mãi cái đêm mà chị tôi nhận được một hung tin đã làm cho đời sống chị thay đổi hẳn. Buổi tối hôm ấy chúng tôi nghe tiếng gõ cửa dồn dập. Một người hàng xóm chạy qua hổn hển cho chúng tôi biết có một cú điện thoại viển liên đang chờ đợi chị tôi bên nhà bà ngoại. Vì đường giây điện thoại nhà chúng tôi đang bị trục trặc, nên cả nhà vội vàng dồn nhau vào trong một chiếc xe và thẳng tiến đến nhà bà ngoại cách đó không đầy một cây số.
Tiếng tích-tóc đều đều của chiếc đồng hồ trong phòng khách đã bị ngắt quãng theo những tiếng sụt sùi, nức nở của chị tôi. Giọng nói mẹ tôi cũng nhỏ nhẹ thầm thì bên tai bảo tôi giữ im lặng, vì một đứa bé mới 5 tuổi như tôi mà cứ dồn dập muốn biết chuyện gì ghê gớm đang xảy ra. Số là người bạn trai lâu năm của chị tôi vừa qua đời. Chị đã quá xúc động không thể kềm chế được nỗi đau buồn. Những ngày kế tiếp đã là những khoảng thời gian dài tràn đầy nước mắt, khi chị nỗ lực muốn tìm hiểu lý do tại sao người lính trẻ can trường mà chị ngưỡng mộ đã không còn nữa. Anh là một sĩ quan quân-y phục vụ trong chiến trường Việt Nam. Anh đã bị trúng đạn và gục ngã trong lúc đang cố cứu giúp một đồng đội bị thương.
Lúc đó, ở lứa tuổi non trẻ chỉ có 5 tuổi thôi, nhưng tôi đã nhận biết ra rằng cái chết giống như là một giấc mơ không phân biệt một ai. Cuộc đời của chị tôi trở nên u-buồn, thảm hại từ ngày đó. Và cuộc sống ấu thơ của tôi cũng ngập tràn với những câu hỏi mà tôi không tài nào giải đáp được. Một trong những câu hỏi đó là: “Tại sao anh ấy lại phải chết?” Nó dường như không công bằng tí nào cả. Anh còn quá trẻ, đẹp trai nữa, và nhất là anh rất thích tôi bất cứ lúc nào tôi lẩn quẩn bên anh. Trong tâm tưởng của một con người bé nhỏ như tôi. Tôi vẫn nghĩ anh sẽ trở thành người anh rể tuyệt vời và sự ra đi của anh là một bất hạnh không nhỏ cho cuộc đời tôi.
Tại sao chúng ta lại thường hay bị mất đi những gì chúng ta yêu quý? Dù sao chăng nữa thì một câu trả lời nhanh gọn nhất như là: “Vì chúng ta sống trong một thế giới đầy tội lỗi” cũng không thể nào đem đến cho tôi sự thỏa lòng mà tôi chờ đợi. Mất đi một người thân yêu mà tôi hằng quí mến là một sự đau đớn tột cùng. Cuộc sống thì luôn thay đổi mà tôi lại luôn cảm thấy mệt mỏi với những đổi thay. Tuy tuổi đời còn non nớt, nhưng tôi đã chứng kiến đủ rồi cảnh những người thân yêu của mình từ từ bỏ đi sang thế giới bên kia. Chuyện duy nhất giữ trong đầu tôi bây giờ là nghĩ đến có một ngày nào đó mình sẽ không bao giờ còn phải nghe những câu tạm biệt hay chia ly.
Kinh Thánh chép rằng: “Ngài sẽ lau ráo hết nước mắt khỏi mắt chúng, sẽ không có sự chết, cũng không có than khóc, kêu ca, hay là đau đớn nữa; vì những sự thứ nhất đã qua rồi” (Khải-Huyền 21:4)
Tôi có thể không thông suốt hết mọi chuyện bây giờ. Nhưng tôi vẫn cảm thấy an ủi một cách kỳ lạ để nghĩ rằng một ngày nào đó … tôi sẽ. Và khi ngày đó đến, sự chết chóc và mọi hệ lụy đớn đau theo sau nó sẽ trở thành dĩ vãng.
By Michael Temple
Ngọc-Anh phỏng dịch