Chào Mùa ThuNhững ngày thơ ấu, lớn lên tại miền Nam nước Việt, tôi thường nghe người ta nói đến mùa thu. Nhưng thật sự, miền Nam mưa nắng hai mùa, lấy đâu ra những con đường mùa thu lá trở vàng thơ mộng, hay những ngày mùa đông cây trơ cành lạnh lẽo? Những lời diễn tả ấy, tôi chỉ thấy được trong trí tưởng qua những cảnh, hình mình thấy được trong phim ảnh, hay qua lời diễn tả của những văn thi sĩ đã từng sống tại Hà Nội.
Nhưng những năm xa quê hương, ở tại Hoa Kỳ, miền nam Cali, tuy mùa thu nơi đây chắc cũng chưa bằng hình ảnh “Mùa Thu Hà Nội” của các văn thi sĩ Việt Nam kia, tôi cũng may mắn cảm nhận được chút gì, mùa thu của một miền ôn đới.
Và thật sự, mùa thu đã loáng thoáng trở về nơi đây. Buổi chiều ra khỏi sở làm, lang thang ngoài bãi đậu xe, tôi thấy các hàng cây quanh sở, lá bắt đầu hơi khô, hơi mất đi màu xanh non tươi mát của chỉ vài tháng trước. Và tôi thấy những cơn gió chiều thổi đùa từng chiếc lá chưa kịp khô, xoay vần trên mặt đất. Và ngày đã bắt đầu bằng những buổi sáng dầy đặc sương mù của hơi nước từ biển thổi vào (ah, the marine layer).
Ngày Cali cũng bắt đầu ngắn đi, và đêm có dài hơn.
Nhà văn Thanh Tịnh ngày xưa, diễn tả một ngày mùa thu mà ông nhớ hoài, “Buổi mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh, mẹ tôi âu yếm năm lấy tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường nầy tôi đã đi lại lắm lần, nhưng lần nầy tôi bỗng thấy lạ . . . Bởi vì hôm nay tôi đi học.” (ghi lại theo trí nhớ). Nhà văn ghi lại kỷ niệm lần đầu tiên đứa bé năm tuổi đi đến trường. Các em học trò của miền Nam Cali cũng đã trở lại trường học hai tuần trước. Mùa hè lúc nào cũng qua mau. Trường Việt Ngữ của khuôn viên nhà thờ chúng ta cũng đã khởi sự vào đầu tháng Chín, trùng với ngày Tết Trung Thu năm nay . . . và dường như những tàng cây nơi góc sân nhà thờ tôi, lá cũng đang đổi dạng, khô hơn một tí và màu xanh non yêu đời cũng đang trở thành màu xanh đậm đà hơn . . .
Mùa thu đã đến. Và chúng ta nói như cách người Mỹ nói, Chào Mùa Thu . . . Hello Autumn.'Nguyễn Thị Ngoc Liên