Chưa Tới Nhà
Chúng tôi bị lạc đường trong một tình huống tuyệt vọng. Lần này thật là lạ, không phải vì tôi cùng đi với hai người bạn lái xe tệ hại chưa từng thấy bao giờ. Mà chỉ vì chúng tôi đã quẹo lầm đường một lần. Đúng, chỉ có một lần thôi, thế mà bây giờ chúng tôi không tài nào suy đoán ra là mình đang ở đâu và làm cách nào để quay trở lại. Chúng tôi biết chắc chắn là mình đã quẹo sai ở đoạn đường nào, nhưng không hiểu sao chúng tôi không thể tìm đường trở lại cho đúng hướng được nữa.
Sau đó suốt 3 tiếng đồng hồ cùng với ít nhất là 15 cuộc gọi phone cho những người bạn thân quen để hỏi đường, giải pháp cuối cùng trong đầu bọn tôi là: đành chịu thua. Mỗi người bạn mà chúng tôi gọi lại hướng dẫn chúng tôi đường ra biển theo ý của họ và mỗi lần như vậy chúng tôi lại bị lạc xa hơn. Dù chúng tôi đã tuyệt đối làm theo đúng như lời chỉ dẫn của họ, những cuối cùng vẫn là lạc đường. Những câu nói như “Chúng ta hãy quay lại” và “Nó không đáng làm như vậy” bắt đầu xuất hiện trong những cuộc đối thoại của chúng tôi. Kết cuộc vẫn lạc và chúng tôi hoàn toàn mất hi vọng.
Dường như đôi lúc có những việc sẽ xảy ra như vậy, phải không? Người ta nói con đường chật hẹp dù có thẳng tắp cũng không thích hợp khi đi du lịch. Là con người, chúng ta thường có khuynh hướng cho là đường lối của mình lúc nào cũng đúng, nào là phương cách của mình hay của ai đó, sẽ đưa mình đến chốn thiên đàng. Nhưng làm sao chúng ta biết được hướng mình đang đi là đúng? Và làm sao chúng ta đến được nơi đó?
Gọi cho Cha
Thời gian cứ trôi qua và chúng tôi gần như là hoàn toàn tuyệt vọng, cho đến khi người bạn của tôi quay qua nói với em trai nó “Ê, Chris, hãy gọi cho Bố hỏi đường xem sao?”
Anh ta đậu xe vào lề đường và gọi cho ông Bố. Chúng tôi phấn khởi hẳn lên khi nghe tiếng ông chỉ dẫn rành mạch phương hướng nào chúng tôi phải đi để thoát ra khỏi vùng rắc rối hầu trở về được lộ trình trước đây. Không đầy 2 phút sau chúng tôi trở ra được con lộ chính, và chỉ 10 phút sau đó chúng tôi đến được vùng biển mình muốn đến. Thật không sao diễn tả được hết nỗi vui sướng khi chúng tôi đặt chân lên vùng trời mình mơ ước. Tại sao chúng tôi đã không nhờ ông chỉ đường ngay từ đầu tiên nhỉ?
Và tại sao chúng ta lại không nhờ Chúa hướng dẫn chúng ta đi? Tại sao chúng ta lại cảm thấy thích người khác chỉ hướng đi cho mình hơn là Chúa? Trong Kinh Thánh, sách Thi-Thiên 107:6 có nói: “Bấy giờ trong cơn gian truân họ kêu cầu Đức Giê-Hô-Va; Ngài bèn giải cứu họ khỏi điều gian nan”.
Trong khoảnh khắc 10 phút tuyệt diệu đã dẫn dắt chúng tôi đúng hướng ra bờ biển, tôi bỗng để ý lắng nghe một bài hát từ cái radio trên xe. Bài hát thật đúng với trường hợp của chúng tôi, nó khiến chúng tôi nhận ra rằng Chúa vừa dạy cho chúng tôi một bài học. Khi nghe ca sĩ Steven Curtis Chapman hát, tôi đã quyết định là sẽ không bao giờ quên rằng chúng ta “Chưa tới nhà”. Thật là dễ quên, giống như cuộc đời này, cuộc hành trình này, tất cả là thế. Nhưng có một vùng đất tuyệt vời, tuyệt hảo mà chúng ta chưa bao giờ biết đến trước đây, đang chờ đợi chúng ta tại căn nhà thật sự vĩnh cửu của mình.
"Chưa tới nhà"
"…Tôi biết có một khoảnh khắc
Tôi biết có một nơi chốn
Khi ta sẽ gặp Đấng Cứu Thế của mình
Và ngả vào vòng tay Ngài
Vậy ta đừng vội nản lòng
Và cũng không chấp nhận hiện tại
Vì ta chưa tới nhà đâu
Ta chưa hề tới nhà của ta
Đúng là chưa tới nhà
Nên ta hãy tiếp tục cuộc hành trình…"
Sẽ có một đời sống tuyệt vời sau chặng đường trắc trở; chúng ta chưa về tới nhà đâu. Hãy cứ tiếp tục cuộc hành trình của chúng ta.
By Raquel Levy
Ngọc-Anh phỏng dịch