Có Cần Đến Tôn Giáo Không?
Tại nhà ăn tập thể của một công xưởng, vị mục sư được mời đến giảng cho anh em nhân công, nhà ăn rất đông người. Sau khi giảng xong, ông dành một ít thời gian cho anh em nêu lên thắc mắc.
Một công nhân lực lưỡng đứng ưỡn ngực hỏi bằng một giọng ngạo nghễ, “Chúng tôi không cần đến tôn giáo. Chúng tôi có đủ tất cả những gì mình cần. Chúng tôi có tiền trong túi, hãng lo việc giải trí, thức ăn có người phục vụ, thậm chí ăn xong chúng tôi cũng không cần rửa chén bát nữa, thế thì chúng tôi cần tôn giáo để làm gì?”
Vị mục sư chưa trả lời vội, ông chậm rãi nhìn về phía bức tường của phòng ăn, nơi có niêm yết một thông báo. Mục sư bước về phía đó, mọi người nhìn theo, ông chậm rãi đọc nội dung thông báo như sau, “Chỉ trong tháng 4 vừa qua, nhà ăn nầy đã bị mất cắp một trăm hai mươi ba chiếc muỗng và nĩa. Vậy, kể từ ngày 15 tháng 5 tới đây, mỗi nhân công phải tự mang theo muỗng nĩa riêng của mình.”
Mục sư nói ngắn gọn, “Với tình trạng đạo đức như thế, liệu anh em có thể không cần đến tôn giáo được chăng?”
Luật pháp trừng trị kẻ phạm tội, nhưng chưa có biện pháp nào hiệu quả để ngăn ngừa sự phạm pháp. Tất cả nằm trong quyền quyết định cho hành vi của mỗi con người. Điều gì đang dẫn dắt tư tưởng của tội nhân? Chính là quyền lực của quỉ dữ, là tham dục của lòng người, là hấp lực của trần thế! Phải có một sức mạnh siêu việt hơn mới có thể chế ngự được tội ác, đó là sức mạnh của niềm tin! Niềm tin biến đổi con người, điều mà kẻ vô tín không thể hiểu được. Niềm tin vào Chúa Cứu Thế sẽ giải quyết được vấn đề của tội lỗi, niềm tin ấy dẫn con người đến lòng kính Thượng Đế và tình yêu đối với đồng loại, chỉ những điều ấy mới ngăn chận được một thế giới hoài nghi và suy đồi về đạo đức.
“Chúng ta giảng Đấng Christ bị đóng đinh trên cây thập tự, là sự . . . dân ngoại cho là rồ dại. . . . Bởi vì sự rồ dại của Đức Chúa Trời là khôn sáng hơn người ta, và sự yếu đuối của Đức Chúa Trời là mạnh hơn người ta.” (I Cô-rinh-tô 1:23, 25).Mục sư Dương Quang Thoại
tnhv (Theo TNHV Số 129 - Tháng 3 / 2007)