Con Sẻ Nhỏ

Đồng hồ nơi nhà bếp vừa chỉ khoảng 12:20 trưa, khi tôi chợt nhận ra rằng không biết có bao nhiêu trái chanh ở trên cây chanh sau vườn nhà tôi. Bất chợt; tôi thấy một con chim sẻ rơi từ trên không xuống! Có thể thật vậy sao? Tôi ngạc nhiên tự hỏi.

Tôi gọi Fran – đó là tên mà tôi thường gọi đứa con gái út của tôi, Fransisca. Tôi muốn nó được thấy con chim này. Tội nghiệp cho con chim bé nhỏ nầy nó không bay được, dường như nó đang bị thương.

Hai bố con tôi làm một cái lồng. Chúng tôi không muốn con mèo của hàng xóm qua thịt nó. Đứa con gái tôi thật là thích thú. Cô bé quan sát chú chim bé nhỏ từng li từng tí với cặp mắt nâu bồ câu của nó_không hề nháy mắt. Tôi không muốn làm nó buồn nên không dám nói ra những điều mà tôi đang suy nghĩ trong lòng tôi. “Liệu không biết con chim sẻ này có qua khỏi được không?”

Chúng tôi sửa soạn bữa ăn cho ‘người khách lạ” bất ngờ nầy như sau: môt đĩa rau, một miếng khoai tây luộc và một vài hạt thóc mà nó bắt đầu mổ. Mổi một âm thanh tạo ra khi con chim sẻ mổ đồ ăn làm cho hai bố con chúng tôi reo cười thật vui. Fransica để hết tâm vào và chú ý thật kỹ vào mỗi hành động mà con chim sẻ nầy làm. Cô bé không muốn bỏ lỡ một cơ hội nào để theo dõi hành động của chú chim sẻ.

Con gái tôi giúp tôi sửa lại chiếc cánh bên phải của nó, chiếc cánh này đang là vấn đề quan trọng nhất với con sẻ nhỏ. Thời gian trôi qua thật nhanh khi hai bố con tôi làm việc miệt mài để săn sóc cho người bạn bé nhỏ này được phục hồi sức khỏe trở lại.

Cả  Ngàn Câu Hỏi

Mặc dù chúng tôi thật là thích thú, nhưng Fran phải trở lại lớp học và tôi cũng phải trở lại sở làm. Chúng tôi sửa soạn một ít thức ăn cho người khách nhỏ này và tiếp tục công việc của mình. Trên đường đi tới trường học Fran hỏi tôi cả ngàn câu hỏi: Bố ơi… liệu con chim sẻ có chết không? Nó có ăn những gì mình để lại cho nó không bố? Nếu nó đi trở về nhà của nó thì sao hở bố?

Tôi trấn an cô bé, bảo rằng chim sẻ rất sung sướng được ở chung nhà với chúng tôi và chim sẻ đang mong đợi chúng tôi về nhà.
Khoảng 7 giờ tối hôm đó. Tôi đón con gái tôi ở trường về cách nhà tôi khoảng vài góc đường. Khi vừa bước vào nhà thì chúng tôi rất ngạc nhiên vì nghe tiếng chim sẻ kêu riu rít từ trong nhà. Người khách lạ nhỏ bé của chúng tôi vẫn còn sống và đã khỏe lại!

Fran rất vui, cô ta bỏ thêm hạt thóc vào rổ nhỏ cho chim. Thấy cô bé thương yêu chăm sóc cho người bạn mới bé nhỏ nầy một cách rất nhiệt tình, gợi cho tôi nhớ lại một điều mà tôi đã đọc. Thật an lòng khi biết rằng Thương-Đế luôn biết những nỗi lo buồn của chúng ta. Ngài biết hết mọi việc xảy đến cho chúng ta. Ngài biết chúng ta đói, Ngài biết chúng ta khát và Ngài biết những nỗi đau khổ mà ta đang chịu. Ngài cũng biết hết nỗi lòng tan nát của chúng ta nữa! Chúng ta có một Thượng-Đế là Đấng rất yêu thương và lo lắng cho chúng ta mỗi giây phút. Ngài luôn quan tâm đến tất cả mọi vật mà Ngài đã tạo dựng nên bởi chính tay Ngài.

Sau đó, tôi giải thích cho Fran biết rằng sự thương yêu đặc biệt mà chúng tôi dành cho chú chim sẻ bé nhỏ đang bị thương này, là một ví dụ nhỏ về sự che chở và bảo vệ của Thượng–Đế cho chúng ta, là những tạo vật mà Ngài đã dựng nên.

“Hai con chim sẻ há đã từng bị bán một đồng tiền sao? Và vì không theo ý muốn Cha các ngươi, thì chẳng hề có một con nào rơi xuống đất. Tóc trên đầu các ngươi cũng đã đếm hết rồi, vậy đừng sợ chi hết, vì các ngươi quí trọng hơn nhiều con chim sẻ.” (Ma thi ơ 10: 29-31).


Alejandro O. Gonzáles Catalán
Quách Kim Lan phỏng dịch