Dẫn dắt bởi trẻ thơ

Chắc hẳn chúng ta có lẽ đã nghe một câu trong Kinh Thánh “… Một đứa con trẻ sẽ dắt chúng nó đi” (Ê-Sai 11:6) Câu đó đã lởn vởn mãi trong đầu tôi những ngày qua.

Tôi là người hướng dẫn của một nhóm trẻ em vừa mới được thành lập trong nhà thờ của chúng tôi, gọi là The Sonshine Club. Đây là một chương trình học Kinh Thánh vào mùa hè, tôi cùng vị giáo viên phụ tá rất thích thú với những thời gian tuyệt vời bên những em nhỏ này. Bố mẹ của hầu hết đám trẻ trong lớp học Kinh Thánh này đều là những người tốt, biết chăm sóc, lo lắng cho con mình rất chu đáo, nhưng họ lại không tham dự các thánh lễ thờ phượng Chúa mỗi tuần. Vì vậy mà tôi đã có một ước mơ lớn trong đời, là một ngày nào đó, những em bé đầy nhiệt huyết này sẽ cùng với bố mẹ các em hiện diện đều đặn cùng chúng tôi tại nhà thờ này. Tôi tự nhủ thầm, như vậy thật đúng như lời trong Kinh Thánh: “…Một trẻ thơ sẽ dẫn dắt họ đi”

Thế rồi gần đây, cái câu trong Kinh Thánh trên đã hình thành trong đầu tôi một viễn cảnh khác, hoàn toàn ngoài sự mong đợi. Tôi phải nói như vậy vì một em bé gái trong lớp tên là Brook, đã quyết định ngoài việc sinh hoạt trong lớp học Kinh Thánh, em muốn được tham dự thờ phượng tại nhà thờ cùng với chúng tôi. Tôi quá mừng rỡ! Thật không ngờ chuyện đó đã thành hiện thực! Em sẽ cùng thờ phượng Chúa với chúng tôi, rồi em sẽ mời bố mẹ em cùng đi. Và thế là, chính em, một bé gái nhỏ, sẽ dẫn dắt bố mẹ đi. Ôi! Thật là tuyệt!

Tuy nhiên trên đường đưa em từ nhà thờ về nhà. Tôi đã chợt khám phá ra rằng mình chỉ đúng có một nửa mà thôi. Tôi đã đúng về phương diện của đứa nhỏ, nhưng tôi lại sai về chuyện ai sẽ là người mà em này sẽ dẫn dắt. Số là khi chúng tôi lái xe ngang nhà một cô bạn nhỏ của em. Tôi nói: “Bạn em, cô bé Hailey cũng có thể cùng đi nhà thờ với chúng ta lần tới”, dĩ nhiên là tôi muốn ám chỉ bé Brook nên mời cô bạn nhỏ Hailey cùng đi. Nhưng Brook nhìn vào nhà Hailey, rồi quay nhìn tôi, và trả lời “Dạ, em nghĩ bạn ấy đang chơi với Ba của bạn ở sau vườn. Tại sao thầy không vào mời luôn cả ba của bạn ấy cùng đi?”

“Ừ nhỉ, một lời đề nghị rất hay” tôi lắp bắp, “ Nhưng thôi để thầy đưa em về nhà trước, rồi trên đường quay lại nếu thấy họ còn lảng vảng bên ngoài thì thầy sẽ nói chuyện với họ”

Nên nói  ngay bây giờ

“Có gì đâu, thầy có thể dừng lại ngay bây giờ và ghé vào nói chuyện với họ” Cô bé nhanh nhẩu nói.

“Thôi để thầy làm chuyện đó trên đường quay lại thì tốt hơn!” Tôi đáp lại.

Brook nhìn vào nhà cô bạn nhỏ một lần nữa, rồi lại nhìn tôi và đốc thúc: “Cả gia đình bạn Hailey đang quay quần ngoài vườn sau. Em nghĩ thầy nên vào mời họ đi”

Không thể chối từ thêm được, tôi hứa hẹn “OK, thầy sẽ vào” 

Và tôi đành nghe theo lời khuyên của em. Tôi lái xe sát vào lề đường trước nhà của Hailey và quay kiếng xe xuống. Bố mẹ của Hailey đã tiếp đón chúng tôi rất thân tình và họ đã đồng ý ngay cho Hailey cùng đi nhà thờ chung với chúng tôi kể từ tuần lễ tới và tiếp tục sau đó.

Chuyện rất đơn giản, chẳng khó khăn gì. Tôi tự nghĩ: Tại sao lại quá dễ dàng như vậy? Thế mà tôi đã ngại ngùng.

Tôi thực sự đã phải mất một ít thời gian để suy tư về chuyện này, và thú thực với bạn, tôi hãy còn thắc mắc về chuyện đã xẩy ra. Tại sao nó đã thật khó khăn cho tôi để ghé qua và hỏi chuyện ấy hơn là với một đứa trẻ chỉ mới đi thờ phượng Chúa có một lần? Tôi không dám chắc. Nhưng tôi biết là tôi đã tranh thủ được sự nhiệt tình để chia xẻ lòng tin của tôi với các bạn. Và chính tôi đây mới là kẻ được dẫn dắt bởi một trẻ thơ.

By Gwen Scott Simmons
Ngọc Anh phỏng dịch