Dấu ấn của trái tim

Cái nhẫn cưới trên ngón tay của tôi. Tôi đã tìm mọi cách mà không tài nào tháo nó ra được.

Nếu như tôi không phải sống ở vùng nhiệt đới, trong một môi trường ẩm ướt như thế này; nếu như tôi bớt ăn mặn và uống nhiều nước hơn; nhưng điều quan trọng nhất là phải chi tôi đừng mang cái bào thai 6 tháng như thế này, thì tôi đã không bị trở ngại gì cả. Nhưng thực tế tôi lại là kẻ đang mang trên người tất cả những triệu chứng trên.

Và bây giờ tôi không thể nào tháo nổi cái nhẫn cưới này ra được.

Trong thời gian mang bầu tôi đã nghe kể nhiều chuyện về những bà bầu thường không để ý cái nhẫn cưới trên ngón tay. Nhiều người quên chuyện các ngón tay thường hay sưng lên trong thời gian mang thai, nhất là những ngón tay đeo nhẫn. Có người đã phải vào bệnh viện cấp cứu để cắt chiếc nhẫn ra vì máu không lưu thông được khiến những ngón tay bị tổn thương sưng vù lên. Trước đây tôi luôn luôn nghĩ những người đàn bà này là hạng người vô trách nhiệm. Ai mà lại có thể đoảng vị trong vấn đề sức khỏe bản thân như vậy?

Dù cố tình hay từ trong tiềm thức, chính tôi đã quên việc này. Có lẽ tôi không muốn thấy ngày tôi phải tháo cái nhẫn này ra (cũng giống như lần mang thai trước). Cuộc đời tôi không có nhiều sự kiện cần được ghi nhớ mãi mãi. Nhưng việc giữ cái nhẫn này trên ngón tay – một biểu tượng của lời thề trong ngày hôn lễ mà tôi không bao giờ quên - là điều quan trọng đối với tôi.

Sự thay đổi thường xuyên

Chúng tôi là những người lính trong quân ngũ, đời sống của chúng tôi thường bị thay đổi xáo trộn liên miên. Vũ trụ quanh tôi dường như phải theo cái đồng hồ 3 năm. Nghĩa là cứ mỗi 3 năm, mọi thứ - Từ nhà cửa, xe cộ, trường học, khí hậu, môi trường sống… - đều có thể bị thay đổi. Vừa thú vị và vừa mệt mỏi. Nó khiến tôi chỉ nên lưu giữ một vài thứ đáng giá trong đời mà thôi. Chẳng hạn như cái nhẫn cưới này.

Chiếc nhẫn cưới, một biểu hiện cho biết tôi đã lập gia đình. Nó luôn nhắc nhớ tôi. Nó công bố với mọi người về tình trạng hôn phối của tôi – và tôi đang làm bổn phận một người vợ.

Vào thời Cựu Ước, Có một cách mà người tôi tớ có thể được phép xác nhận chức năng của mình rõ ràng cố định. Một người bầy tôi Hê-Bơ Rơ bị giao cho việc hầu hạ 6 năm, có nghĩa là đến năm thứ 7 thì hắn sẽ được tự do. Tuy nhiên, nếu hắn cảm thấy hài lòng trong công việc – Nếu hắn muốn xem nhà người chủ mà hắn đang phục vụ như là nhà của hắn, nếu hắn thấy thích thú việc làm tôi tớ tốt hơn là cuộc sống đời thường, thì luật pháp cho phép: “Nếu kẻ tôi mọi nói rằng: Tôi thương chủ, vợ và con tôi, không muốn ra được tự do, thì người chủ sẽ dẫn nó đến trước mặt Đức Chúa Trời, biểu lại gần cửa hay là cột, rồi lấy mũi dùi xỏ tai; nó sẽ hầu việc người chủ đó trọn đời (Xuất Ê Díp Tô Ký 21:5-6)

Bằng cách xỏ lỗ tai, nó tự tuyên bố cho mọi người biết sự lựa chọn hầu hạ người chủ này suốt đời. Nhắc nhở đến mọi người lời cam kết một cách tự nhiên và vĩnh cửu của hắn.

Tôi yêu cái nhẫn cưới của tôi ví nó nhắc nhở cho tôi một ý nghĩa quan trọng. Tuy nhiên , quan trọng hơn hết là đánh dấu việc người chủ tốt là  Đức Chúa Trời đã đặt trong tim óc tôi về quyết định tôi sẽ suốt đời phụng sự Ngài mãi mãi.

By Joelle Yamada
Ngọc-Anh phỏng dịch