Đói khát tâm linh
Trong thời kỳ còn ở đại học, có lần tôi đã xin nghỉ học một năm để tình nguyện làm việc trong một hội thánh ở tiểu bang New York. Một buổi sáng vào ngày nghỉ làm, tôi sửa soạn bữa ăn cho mình bằng một cặp bánh mì kẹp bơ đậu phộng. Sau khi bỏ tất cả vào hộp đựng thức ăn trưa, tôi cột nó vào phía sau xe đạp và trực chỉ ra hướng ngoại ô. Đến xế chiều khi tôi đang đạp xe ngang cầu George Washington để về lại thành phố thì bỗng nhiên tôi thấy đầu mình choáng váng.
Cố lướt về phía hướng Tây, tôi thấy trong người quá tệ đến nỗi không thể tiếp tục được. Tôi gắng đạp đến một công viên gần nhất, loạng choạng xuống xe rồi ngã vật trên nền cỏ. Tôi không hiểu chuyện gì đã xẩy đến cho mình nữa. Tôi chỉ cảm nhận là mặt mày mình xây xẩm, choáng váng, và bao tử thì cồn cào. Tôi như muốn sắp bị ngất xỉu. Tôi tự hỏi hay là mình sắp chết. Nằm nghỉ một lúc, tôi cảm thấy đỡ hơn nên trèo lên xe và gắng gượng đạp về căn chung cư ở Times Square. Nhưng mới đi được chưa đầy hai cây số thì tôi lại phải dừng để nghỉ ngơi chút đỉnh. Cứ đi một chút rồi lại nghỉ như vậy vài lần và cuối cùng tôi cũng bò được về đến nhà mình. Sau khi ra khỏi thang máy, mở cửa vào nhà là tôi nằm vật ngay ra giường.
Khoảng vài tiếng đồng hồ sau, tôi cảm thấy bớt choáng váng để có thể ngồi dậy. Tối hôm ấy tôi có một buổi tiệc tiễn đưa một người bạn cũng ở cùng khu chung cư nhưng khác lầu. Tôi tắm vội vàng rồi thay quần áo và lững thững sang nhà người bạn dự tiệc. Dĩ nhiên, đồ ăn thì rất nhiều nhưng tôi không cảm thấy đói tí nào. Bụng của tôi vẫn thấy khó chịu làm sao ấy. Tôi thử nhón vài cái bánh ngọt cho vào miệng. Vài phút sau tôi bỗng thấy khỏe hơn. Cảm thấy an tâm nên tôi ăn thêm vài cái nữa, rồi chẳng mấy chốc tôi thấy hình như cái mệt mỏi và choáng váng biến mất!
Thiếu năng lượng
Bất thình lình tôi chợt tỉnh ngộ. À! Thì ra vì tôi đã quá mải mê đạp xe đến nỗi quên cả việc ăn cặp bánh mì lát bơ đậu phộng trưa nay của tôi. Nó hãy còn nguyên trong hộp phía sau xe. Tôi đã xây xẩm ngã lăn ra vì mức đường trong máu xuống quá thấp.
Rất nhiều người mua sách Kinh Thánh vì nghĩ đó là “việc làm đúng đắn”. Nhưng làm chủ một cuốn Kinh Thánh mà không bao giờ đọc thì chẳng ích gì. Bạn có thể chết đói về tâm linh trong lúc sở hữu cả một kệ sách đầy những loại sách Kinh Thánh khác nhau. Điều lệ tiên quyết của việc học Kinh Thánh là hãy ĐỌC trước.
Chúa Giê-Su nói: “Người ta sống chẳng phải chỉ nhờ bánh mà thôi, song nhờ mọi lời nói ra từ miệng Đức Chúa Trời” (Ma-Thi-Ơ 4:4). Cụm từ “Mọi lời nói ra từ miệng Đức Chúa Trời” mà Chúa Giê-Su đề cập ở đây chính là những dòng chữ mà bạn có thể đọc trong Kinh Thánh. Vì vậy, chúng ta hãy bắt đầu đọc đi. Những lời nói của Đức Chúa Trời chỉ có thể hữu ích, nếu bạn biết lấy ra từ Kinh Thánh và đưa nó vào bộ nhớ trong đầu bạn.
By John McLarty
Ngọc-Anh phỏng dịch