Ễnh ương và năng khiếu trời cho! 

Một chuyện thú vị xảy ra chiều tối hôm qua! Những con ễnh ương bên bờ hồ bắt đầu ca hát. Những âm thanh của chúng quyện vào nhau thật tuyệt vời. Tôi phải nói như vậy! Âm điệu cao vút như bay bổng trên không trung, tiếng hát của những con ễnh ương đực thì trầm lắng, còn những con khác thì cùng say mê ca vang một giai điệu đều đều. Tựa đề của sự trình diễn này rõ ràng báo hiệu “Mùa Xuân” đến.

Bài hát nghe như một ban hợp xướng quen thuộc rót vào tai tôi mỗi năm, tôi không để mất đi một cơ hội chia xẻ ngay sự khám phá này với chồng tôi “Mark, những con ễnh ương bắt đầu hát đấy!” Tôi nói to khi bước lên bục sàn gỗ sau nhà để thưởng thức những âm thanh tuyệt diệu đó trong đêm vắng. “Các con ơi!” Tôi viết trong một điện thư gửi cho mấy người con đã trưởng thành của tôi, “Những con ễnh ương đang hát đấy!” Mọi người trong gia đình chúng tôi đều có cùng sở thích giống nhau, chúng tôi luôn nhớ đến những khoảnh khắc say mê hằng năm của cả gia đình khi có sự báo hiệu mùa xuân như thế này.

Dự đoán mùa xuân đang đến qua sự kiện ca hát của ễnh ương trong năm nay coi như chắc chắn. Nhưng cũng có một vài chuyện khác có thể chỉ trong tình trạng dự đoán mà thôi. Mỗi lần tôi lang thang ngoài trời nghe tiếng những con nhái ca hát. Tôi nhẹ nhàng tiến gần đến bên bờ hồ. Mỗi lần đến gần sát hơn thì cả ban hợp xướng đột nhiên ngưng hẳn. Chuyện này luôn làm tôi ngạc nhiên, dù lần nào nó cũng xảy ra giống nhau. Và cái lý do thật hiển nhiên. Những con ễnh ương ngưng hát vì giác quan của chúng rất nhạy bén, chúng cảm nhận ngay được sự hiện hữu của người lạ và sợ hãi nếu bị khám phá ra.  

Truyền cảm khi ở gần

Tôi nghĩ đó là điều bình thường đối với loài ễnh ương, nhưng tôi thật tiếc vì tiếng hát của chúng sẽ truyền cảm hơn nữa nếu được ở gần! Âm điệu sẽ rõ ràng hơn, thánh thót cao vút hơn, và mình sẽ có thể thưởng thức được trọn vẹn sự hòa âm đồng điệu của cả ban hợp xướng. Nhưng, một lần nữa, đó là cá tính riêng của loài ễnh ương.

Thế loài người thì sao? Bạn có biết con người cũng có những khả năng tuyệt vời và độc nhất vô nhị, nhưng tiếc thay họ chỉ xử dụng chúng trong cái “ao” riêng của họ? Một vài người sống gần nơi cái ao của họ thì được biết đôi chút đến tài năng đó, còn thì coi như năng khiếu của họ bị mai một đi, không được rộng rãi nhận ra. Cũng giống như những con ễnh ương, thật là xấu hổ vì nếu họ không phát triển tài năng mình rộng ra để cho nhiều người khác có cảm hứng thưởng thức! Họ sẽ giao tiếp thân thiện hơn với kẻ khác như là chứng nhân của tình yêu Thiên Chúa. Họ sẽ có thể thích thú cộng tác với người khác trong việc chia xẻ năng khiếu của họ.

Tại sao chúng ta thường sợ hãi khi hát những bài ca tôn vinh Chúa một cách công khai? Nó có thể vì một ai đó đã xúc phạm hay khó chịu với chúng ta và chúng ta đang tìm cách bảo vệ mình không muốn cái cảnh khó chịu đó được lập lại. Hoặc cũng có thể là họ không cảm thấy có điều gì để hiến dâng. Dù bất cứ vì lý do nào, dường như những kẻ nghịch cùng Chúa đã thì thầm bên tai ta, chúng muốn ta giữ im lặng hơn bất cứ điều gì khác. Vì phương châm của chúng là: Nếu bạn không thể nói điều gì xấu cho Chúa thì tốt hơn là hãy im lặng, đừng nói gì cả. Chúng ta cần nhận ra bí mật của Satan: hắn biết là Chúa thích sự vinh danh và chúng ta càng tôn vinh Chúa, thì Chúa lại sẽ càng ở trong lòng chúng ta. Khi có Chúa ở trong chúng ta thì tự nhiên là chúng ta sẽ chia xẻ năng khiếu của mình với những người khác và ta sẽ làm một cách không sợ hãi.

“Đức Thánh Linh tỏ ra trong mỗi mọi người, cho ai nấy đều được sự ích chung” (I Cô-Rinh-Tô 12:7).

By Gwen Scott Simmons

Ngọc-Anh phỏng dịch