Lễ Báp-têm, Tại sao phải bận tâm?

Tôi lớn lên trong một gia đình Cơ Đốc và tin vào Báp-têm bằng nước – nhưng không chỉ với một chút ít nước, nhưng mà là nhúng toàn thân trong nước. Người ta nghĩ rằng trẻ em ở lứa tuổi 12 là thời gian hợp lý nhất để tham gia vào lễ Báp-têm – ở thời điểm đó, một đứa trẻ có quyền quyết định về việc này theo ý muốn của nó.

Năm lên 10 tuổi, tôi đã ao ước được làm lễ Báp-têm nên đến thổ lộ cùng ba má về quyết định này. Tôi đã ngạc nhiên vô cùng khi ba má tôi trả lời “Không được phép”. Lý do ba má tôi đưa ra là: Ở nhà, tôi chưa chứng tỏ được trong cách cư xử để có thể làm một cam kết quan trọng như vậy. Tôi thì nghĩ là mình chẳng bao giờ có thể đủ ngoan như ý ba má tôi muốn, vì thế tôi đành cố gắng quên đi chuyện này.

Đến một ngày nọ, ba má tôi cho rằng thời điểm đã đúng lúc, nên họ dàn xếp một buổi lễ Báp-têm cho tôi tại nhà thờ. Chiều hôm đó, ba má gọi tôi vào phòng khách, nơi đó có vị Mục Sư đang ngồi chờ sẵn. Họ cho biết tôi sẽ được làm lễ Báp-têm. Đối với tôi, buổi lễ rửa tội này chẳng có ý nghĩa gì vì nó không phải là do chính tôi giao ước với Chúa.

Bạn quả là đúng nếu bạn cũng nghĩ như tôi về mục đích của một buổi lễ Báp-têm mà không do ý nguyện của mình, thì thật là không hợp lý. Tôi nghĩ là ba má tôi đã sai lạc. Mấy chục năm trời trôi qua, sau một thời gian dài đằng đẵng vật lộn với những phiền muộn trong cuộc sống, cộng thêm với tật nghiện rượu, tôi lại được Báp-têm một lần nữa và lần này thì với những lý do thật chính đáng. 

Theo con đường của Chúa

Tôi đã tự nguyện xin làm lễ Báp-têm vì nhiều nguyên nhân, không đơn thuần chỉ vì muốn theo gương Chúa Giê-Su khi Giăng đã làm phép Báp-têm cho Ngài trong dòng sông Giô-Đanh. Tôi muốn biểu tỏ cho gia đình và bạn bè thân quen biết về những ý định trong thâm tâm tôi. Nó đã giúp tôi hiểu thấu được thực tại trong tâm linh mình rằng tôi đã hoàn toàn đoạn tuyệt với con người cũ. Cái tôi xa xưa nay đã chết. Báp-têm không phải là điều mà tôi cần làm để gây ấn tượng với Chúa, nhưng là việc cần làm cho chính bản thân mình. Nó quan trọng đối với tôi như là đưa một cú đấm vào mặt quỷ Sa-Tăng. Hắn đã ngự trị trong lòng tôi quá lâu rồi. Tôi muốn dùng nước để che phủ thân mình và giữ tôi xa khỏi tầm tay của Satan.

Một người bạn truyền giáo của tôi nói Satan cũng giống như một con chó săn. Loài chó săn có khả năng khứu giác nhạy cảm ba triệu lần nhanh hơn là con người. Người ta nói rằng loài chó săn có thể theo dõi đánh hơi dù con mồi đã rời khỏi hiện trường năm ngày rồi. Nhưng hiển nhiên là giống chó săn không hề có khả năng theo dõi con mồi qua làn nước.

Vì Sa-Tăng là loài chó săn đang rình rập chúng ta – “Hãy tiết độ và tỉnh thức: kẻ thù nghịch anh em là ma quỉ, như sư tử rống, đi rình mò chung quanh anh em, tìm kiếm người nào nó có thể nuốt được” (1 Phi-E-Rơ 5:8) – Vậy tại sao tôi lại không xin Chúa che chở tôi trong nước qua lễ Báp-têm? Tại sao tôi lại không muốn ném Sa-Tăng ra khỏi cuộc đời mình bằng cách ngâm mình trong nước qua lễ Báp-têm.

By Dee Litten Reed

Ngọc-Anh phỏng dịch