Mất đi tính gan dạ
Tôi là một thanh niên trẻ và để tôi kể cho bạn nghe nhé. Đó là một giai đoạn gay go trong đời khi bạn phải đối đầu với thực tại và trải qua nhiều sự đổi thay trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Ít nhất đó là trường hợp của tôi. Vài tháng đầu tiên trên đại học cũng đã đủ đem đến cho tôi những hoài nghi và thiếu tự tin. Tôi cứ có cái cảm giác như đang ở giữa chừng của một chuyện gì đó không rõ nữa. Phải chăng đó là một sự sỉ nhục – Thời kỳ chuyển tiếp từ đại học khi đầu óc còn vô tư, đến khi là một thanh niên trẻ tràn đầy sức sống đang kiếm tìm cho mình một chỗ đứng trong xã hội, rồi đến việc chọn lựa một hội thánh để sinh hoạt tâm linh, một chỗ ở để ổn định cuộc sống.... Tôi cứ thắc mắc không biết mình đã làm đủ chưa? Và nào là tư cách của mình cùng những kinh nghiệm và học vấn ghi trên bản khai lý lịch có đủ để gây ấn tượng cho thiên hạ trong một “thế giới đầy hiện thực”.
Bây giờ ngồi nghĩ lại quãng thời gian đó – Năm năm trời rời ghế đại học, rồi thêm năm năm nữa làm việc cật lực– Tôi lại bắt gặp quả tang mình đang muốn biết chuyện gì đang xảy đến với tôi trong cương vị của một thanh niên trẻ? Tại sao mình lại mất đi sự liều lĩnh, sự gan dạ, sự phóng túng buông thả đã từng hiện hữu trong tôi khi còn là một trẻ nhỏ. Có phải nó chỉ xảy ra cho mình tôi hay dường như chúng ta đã mất dần đi ít nhiều sự can trường theo dòng thời gian trên cuộc đời?
Khi còn bé, chúng ta bước vào đời một cách vô tư, hăng hái học hỏi những điều mới lạ – chẳng hạn như là học lái xe đạp, học trượt “roller skate” và trượt trên đá băng, rồi tìm mọi cách để làm người khác chú ý đến mình. Chúng ta có thể làm quen, kết bạn ở trường học một cách nhanh chóng. Dù biết đó là một cuộc sống bấp bênh, nhưng vì tuổi quá nhỏ, chúng ta bất chấp và cứ thế lao đầu vào.
Lòng dũng cảm bị mai một
Nhiều lúc tôi thấy mình mất đi cái gan dạ đó. Hình như càng sống lâu thì tôi lại càng làm cho lòng dũng cảm của mình bị mai một dần dần. Tôi cảm nhận là nó vẫn còn tiềm ẩn trong người mình … nhưng có lẽ nó đang co ro, an nghỉ.
Vậy điều gì đã khiến chúng ta mất đi sự can trường đó? Có phải chăng vì áp lực của đời sống, vì những đòi hỏi không tưởng ở sở làm, hoặc vì sức ép của nhiều vấn đề trong xã hội?
Chúng ta có thể tìm lại lòng dũng cảm của thuở còn thơ – Dũng cảm nhìn mình lái xe đạp loạng quạng trên con đường gồ ghề, nhìn lại hình ảnh chúng ta trong ngày đầu tiên đến trường, nhìn lại cảnh mình đã gan dạ nhảy xuống hồ bơi lần đầu tiên trong đời, nhìn cảnh một anh bạn trai hay cô bạn gái mà chúng ta tiếp xúc lần đầu khi “chúng ta thực sự thích mến”. Chúng ta có thể xứng đáng là những linh hồn dũng cảm mà Chúa đã tạo dựng, hoàn toàn thấu hiểu Đấng Cha Lành của chúng ta đang chờ để nâng ta lên mỗi lần ta vấp ngã, hay đi bộ cùng ta khi ta cần giải bày tâm sự, và Ngài cũng ở đó khi niềm tin của ta bị lung lay. Tất cả chỉ cần là chúng ta cảm nhận được mình đang ở trong vòng tay Chúa và lắng nghe tiếng Ngài thì thầm “Rồi mọi chuyện sẽ êm xuôi – con yêu thương hãy an tâm” – Tiếng thì thầm sẽ trở nên những thanh âm ngọt ngào của lòng dũng cảm.
By Andrea Torres
Ngọc-Anh phỏng dịch