Mùa Dế

Vào một ngày đẹp trời, tôi đang loay hoay dọn dẹp quanh nhà bếp; với đôi bao tay bằng cao su màu vàng, tôi nhẹ nhàng lau chùi đồ đạc trưng bày trên kệ. Tôi tham lam với một ly nước cà-rốt lớn vừa xay xong trên tay, tôi dùng tay còn lại rửa nhanh chóng cái máy xay trái cây. Thế là bất thình lình, chuyện đã xẩy ra! Cái ly nhựa màu xanh dương đầy ắp nước cà-rốt màu vàng rơi khỏi tầm tay tôi.

Chỉ trong khoảnh khắc có vài giây đồng hồ, ly đầy nước của 20 củ cà-rốt xay bị đổ xuống đất, bắn tung tóe khắp nơi. Cái tường mầu trắng tươi và cả cái kệ phọc-mi-ca nữa, cùng mấy vật dụng linh tinh trong nhà bếp đã vô tình bị “Báp-têm” bằng nước cà rốt của tôi.

Nước cà-rốt xay chảy tràn lan trông giống một dòng suối di chuyển nhanh, đổ như thác trên mặt kệ vào giữa giàn tủ bằng gỗ sồi và cái bếp lò ga, rồi chảy nhỏ giọt xuống góc tường tối tăm bên dưới.

Thật là ngạc nhiên vì chỉ với một sơ xuất nhỏ của bàn tay mà tôi đã gây ra cả một vùng hỗn độn lớn lao. Và bây giờ tôi đành phải cố gắng di chuyển cái bếp lò ra thì mới có chỗ để lau chùi được. Tôi dùng tất cả mọi nỗ lực phi thường để đẩy từ bên này sang bên kia cho đến khi cái bếp lò màu đen an tọa giữa nhà bếp.

Quan sát kỹ chỗ sàn nhà dưới bếp lò, tôi để ý thấy nước cà-rốt xay trộn lẫn với bụi đất, và đủ mọi thứ quằn quại, xoắn xuýt với nhau cùng với một cái nút chai bằng nhựa ướt đẫm màu vàng nằm ngay kẽ hở giữa những viên gạch trước đây là  màu trắng kem.

Không cần phải nói tôi cũng biết mình sẽ phải mất một thời gian đáng kể để có thể gột rửa sạch sẽ đưa mọi thứ trở lại sự ngăn nắp thuở ban đầu.

Cái lỗ trong tường

Trong suốt thời gian làm vệ sinh, tôi bỗng khám phá ra một điều lạ lùng. Tại chân tường ngay sau cái bếp lò, có một lỗ hổng lớn cao hơn 2 cen-ti-mét và rộng hơn một gang tay. Cái lỗ này dường như dắt đến một khoảng trống lớn dưới nền móng xi-măng của căn nhà.

Khi tôi dồn những hợp chất xây dựng để lấp cái lỗ hổng, tôi đâm ra bực mình về tay nghề của những người thợ xây. Họ đã làm việc cẩu thả không xem ai ra gì cả, chắc họ nghĩ sẽ chẳng bao giờ có ai lại chịu khó kéo cái bếp lò ra để mà khám phá chuyện này.

Tôi suy nghĩ đăm chiêu “Tại sao, côn trùng và thằn lằn có thể ẩn náu trong đó rồi bò vào trong nhà”. À, hóa ra thế! Ba năm nay tôi đã phải khổ sở với những con dế trong nhà. Từ tháng 2 cho đến tháng 11, suốt mười tháng trời trong một năm. Chúng tuần hành xâm nhập qua những viên gạch rồi theo đó tiến quân vào … hành động của những chú dế thật táo bạo và phi thường.

Những ngày vui khi tôi bắt được chúng thì tôi liệng ra ngoài. Những lần khác, thì bọn chúng tìm cái chết trong bồn cầu vệ sinh. Có lúc tôi đã định mua một cái máy hút côn trùng để bắt những con dế cho bọn trẻ dùng vào việc học ở nhà trường. Máy có thể cho phép bạn hút những con dế rồi giữ chúng trong ống nhựa trong suốt để nghiên cứu, học hỏi.

Cái điều làm nản lòng nhất là điều này. Làm sao bọn dế lại có thể xâm nhập chạy luẩn quẩn khắp nhà? Bây giờ câu trả lời đã hiện ra. Chính cái hang mở toác miệng ở góc tường sau cái lò nướng là thủ phạm, nó đã là ngọn đèn sáng trắng chớp chớp cho bọn côn trùng biết “Chỗ trống không! Ta để đèn sáng cho tụi bây vào!”

Bây giờ, sau khi lấp cái miệng của lỗ hổng đó đi, những chú dế không hoàn toàn biến mất ngay, nhưng quân số của chúng đã bị giảm thiểu rõ rệt.

Có lẽ Chúa đã muốn tôi làm đổ vung vãi nước cà-rốt khắp nhà bếp của tôi? Chắc là không có chuyện đó. Nhưng từ sau dịp ấy, Ngài đã đem một niềm hạnh phúc lớn nhất cho tôi. Tôi thực tâm cho rằng tôi đã chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện kéo cái lò nướng ra để mà khám phá ra cái lỗ hổng dưới chân tường “Vả, chúng ta biết rằng mọi sự hiệp lại làm ích cho kẻ yêu mến Đức Chúa Trời, tức là cho kẻ được gọi theo ý muốn Ngài đã định” (Rô-Ma 8:28)

 
By Kathy Lewis

Ngọc-Anh phỏng dịch