Ngài đã cứu sống tôi

Đêm Giáng Sinh năm ngoái, Chúa đã ban cho tôi một món quà Noel hơi sớm. Đó là một món quà vĩ đại nhất mà ít ai có thể cho. Món quà của sự sống. Đồng thời trong khoảnh khắc đó, vợ tôi cũng là chứng nhân của những chuyện mà ít người được thấy trong suốt cuộc đời họ. Nàng đã chứng kiến một phép lạ nhiệm mầu.

Đêm đó chúng tôi đang trên đường đến nhà một người bạn của vợ tôi ở Norfolk, tiểu bang Virginia khi phép lạ xảy ra. Xe chúng tôi đang quẹo trái vào đại lộ Chesapeake thì bỗng có một cái xe lách ra từ phía sau một cái xe khác lao thẳng đến đâm trực diện vào cánh cửa phía bên tài xế xe tôi với tốc độ không dưới 65 dặm một giờ. Đầu tôi đập vào thành xe và tôi không còn biết gì nữa. Cũng thật là may mắn khi tôi không còn nhớ gì cả sau tai nạn đó. Tôi đã hoàn toàn không nhận thức được chuyện gì đã xảy ra với mình cho đến khi tỉnh lại trên chiếc giường của bệnh viện.

Ngược lại, vợ tôi thì nhớ rõ từng chi tiết của sự đụng chạm. Xe cứu thương đã đến ngay sau khi xảy ra tai nạn. Lúc đó, vợ tôi cuống cuồng lên vì nàng không thể nào lay tôi tỉnh lại được cả. Những nhân viên sở Cứu Hỏa đã phải dùng đến cưa máy để cắt mở một phần cái xe mới có thể kéo tôi ra được. Khi mang được tôi ra ngoài rồi họ vội vàng bó chặt người tôi lên cái băng-ca và chuyển ngay đến phòng cấp cứu bệnh viện.

Cám ơn Ngài - Tôi đã sống sót!

Chắc chắn là Chúa cũng đã chứng kiến tai nạn xảy ra từ đầu đến đuôi và Ngài đã gửi ngay Thiên-Sứ xuống để bảo bọc, giữ gìn chúng tôi khỏi bị tổn thương. Bác sĩ tại bệnh viện đã chẩn đoán tôi nội chấn thương và đang bị chảy máu bên trong bụng. Nhưng Chúa đã che chở và hàn gắn vết thương cho tôi khiến tôi không cần phải qua phẫu thuật. Tôi chỉ nằm có 2 ngày trong bệnh viện và toa thuốc duy nhất mà bác sĩ cho tôi uống là thuốc giảm đau. Chúa đã chăm lo mọi chuyện cho tôi. Còn vợ tôi thì ngoài mấy vết bầm sơ sài trên cơ thể, điều duy nhất ám ảnh nàng là những kỷ niệm hoảng sợ khi hai xe đụng nhau.

Mấy ngày sau khi tôi rời bệnh viện. Tôi ra chỗ bãi xe để xem lại cái xe và nhặt nhạnh vài thứ lặt vặt trong đó. Tôi nhận biết ngay là đã có Thiên-Sứ của Chúa hiện diện vào lúc ấy để bao che cho tôi, bởi vì nếu không thì chắc chắn tôi không thể thoát chết được. Cái xe kia đã tông thẳng vào bên hông xe tôi lõm vào gần nửa thước, kiếng xe bể nát thế mà khi kéo tôi ra, tôi đã không có một vết trầy và cũng không bị gãy cái xương nào. Bây giờ sau ba tuần lễ trôi qua, tôi hầu như đã hoàn toàn bình phục như ngày xưa. Đây chính là cái dấu chấm than ở ngay sau danh từ Thượng-Đế, để biểu tỏ dấu hiệu là có Chúa hiện hữu!

By David Wolstenholm
Ngọc-Anh phỏng dịch