Vai trò lớn hơn
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đây mà lại sắp đến mùa Giáng Sinh nữa rồi, và tôi lại sắp già hơn một tuổi. Tôi tự nhủ lòng phải cố làm sao để mọi công việc được xong xuôi tốt đẹp trước khi Giáng Sinh đến. Giáng Sinh phải là quãng thời gian dành cho Chúa chứ không phải là lúc lo toan chuyện của con người trên thế gian này. Nó là dịp để nói về Đấng Sáng Tạo ra vũ trụ, nói về Đấng đã xuống trần thế để cứu chuộc loài người. Vậy Chúa phải là tâm điểm của ngày lễ trọng đại này.
Nhưng thay vào đó, chúng ta lại luôn bận rộn với những sinh hoạt liên quan đến lợi nhuận trong mùa Giáng Sinh, đến nỗi chúng ta không có nhiều thì giờ nghĩ đến Chúa, đến việc thờ phượng Ngài hay dành trọn thời gian cho sự cầu nguyện. Trong suốt hơn 2,000 năm qua, dường như lúc nào cũng vậy và đã chẳng có gì thay đổi khá hơn!
Khi Ngài được sinh ra, Chúa Giê-Su hầu như bị quên lãng và Ngài đã bị bỏ nằm trong hang lừa lạnh lẽo. Ngày nay chúng ta lại quá bận bịu với sự sửa soạn cho ngày Giáng Sinh, mua quà cáp, và tụ tập vui chơi bên nhau đến nỗi ta quên cả Ngài, và lại một lần nữa Chúa bị lãng quên trong cái giá lạnh mùa đông.
Hứa sẽ mở lòng
Bất hạnh hơn nữa, những sự kiện như vậy không chỉ xảy đến trong thời điểm mùa Giáng Sinh, mà thực ra nó xảy ra thường xuyên hàng ngày trong cuộc sống. Chúa Giê-Su đã gõ cửa trái tim ta nhiều lần mà chúng ta vẫn vô tư chạy theo những sinh hoạt hàng ngày và dù chúng ta có hứa là sẽ mở lòng ngay. Nào là tuần tới ta sẽ học Kinh Thánh siêng năng hơn, ta sẽ trở lại nhà thờ khi có một mục sư mới giảng hay hơn, hay vì nhiều lý do nào khác …, ta sẽ cầu nguyện vào tối mai nếu người ta không mỏi mệt, và cứ thế danh mục tiếp tục dài thêm… Chúng ta thực sự đang rời xa Chúa và bỏ mặc Ngài trong hoang lạnh.
Tôi nghĩ sự thờ ơ này quả là tệ hại. Một khi chúng ta không dành thì giờ cho Chúa, thì chính chúng ta sẽ là những người bị bỏ rơi trong hoang vắng. Không chỉ là chúng ta để mất đi cơ hội bây giờ; nhưng những ngày cuối cùng, chúng ta sẽ bị bỏ rơi vĩnh viễn.
Tôi muốn tự thách chính mình và bạn không những chỉ để Chúa ở một vị trí quan trọng hơn trong mùa Giáng Sinh này, nhưng là đóng một vai trò lớn hơn trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta. Tôi muốn dâng lênNgài lời cảm tạ về những gì Ngài đã làm không chỉ cho mùa Giáng Sinh, nhưng về mọi khía cạnh không ngừng nghỉ trong cuộc sống. Có phải thế không bạn?
“Nầy, ta đứng ngoài cửa mà gõ; nếu ai nghe tiếng ta mà mở cửa cho, thì ta sẽ vào cùng người ấy, ăn bữa tối với người, và người với ta.” (Khải Huyền 3:20)
By Donice Palmer
Ngọc-Anh phỏng dịch